Tối hôm nay là chủ nhật, đúng một tuần sau khi cán vạch đích
của cuộc thi Ironman 70.3 Vietnam. Thú thực tôi cũng định viết vài dòng nhật kí
về cuộc đua Ironman lần đầu tiên trong đời nhưng công việc bề bộn, lại mắc bệnh
lười trong tuần post-race recovery nên hôm nay mới có thời gian chia sẻ trải
nghiệm. Nghĩ là làm, sau cả một ngày mệt mỏi vì...ăn (sáng nấu 300g thịt bò sắp
hết date nên cố ăn hết, tối mấy đứa bạn lại rủ đi ăn BBQ), tôi làm nốt một thỏi
Snickers rồi bắt đầu viết. Ai đọc bài này xin đừng ăn theo diet của tôi (mà
cũng xin nói thêm là vì là tuần hồi phục nên mới đổ đốn như vậy).
Xem nào, trước tiên phải kể đến pre-race. Nói tới đây phải
cám ơn anh Tú và bác Cư. Càng ngày tôi càng có thiện cảm với con người Đà Nẵng.
Anh Tú tận tình giúp đỡ tôi rất nhiều trong quãng thời gian ở đây, từ đưa đi thử
đường bơi tới chia sẻ kinh nghiệm đua và ăn uống. Còn nhờ bác Cư đại tu mà con
chiến mã có thể phóng vù vù hôm đua. Tối hôm trước khi đua, tôi chuẩn bị đồ đạc
cho ngày đua theo checklist đã chuẩn bị. Nếu không có checklist này bảo đảm sẽ
quên nọ quên kia, có khi bắt đầu thi đấu lại nhớ ra quên mang kính bơi thì khổ.
Xong xuôi lên chuồng lúc 8h30 và đặt đồng hồ 4h sáng dậy. Không hiểu sao hôm đấy
tổi ngủ rất nhanh và ngon giấc, sáng hôm sau thức dậy tràn trề sinh lực.
Sáng ngày thi đấu, nghe lời anh Tú, tôi chuẩn bị vài lát
bánh mì ăn với bơ lạc, sữa chua và chuối rồi bắt taxi đến khách sạn Hyatt nơi
diễn ra cuộc thi. May mà mua được từ anh Tú cái balo Ironman, tha hồ để đồ đạc,
vác luôn theo cái bơm mà vẫn gọn gàng.
Đến Hyatt, tiếng nhạc xập xình báo hiệu một ngày đua rộn
ràng. Vào đến khu transition vẫn không thấy đông người lắm. Lâu lâu BTC lại
thông báo kiểu “có ai còn dư cái mũ bảo hiểm xin cho số BD 123 mượn” hay như
“ai có kem chống nắng cho số BD 456 dùng ké chút”. Hú vía, may mà có checklist
không thì có khi bây giờ mình cũng ra xin BTC dùng ké đồ người khác. Tôi đến
nơi đặt xe đạp của mình và bắt đầu sắp xếp đồ đạc: một túi riêng cho môn đạp xe
gồm mũ bảo hiểm, kính mát, giày v.v...,một túi riêng cho môn chạy gồm giày chạy,
visor v.v... Tôi dán các túi gel lên ghi-đông xe giống các vdv thường làm khi
xem trên YouTube và bắt đầu lấy mũ bơi và kính thẳng tiến bãi biển để bắt đầu
cuộc thi.
Bơi – nước biển Đà Nẵng sao mà ngọt
Ra đến bãi biển thì mọi người đã tập trung khá đông. Tôi xuống
nước warm-up, khi lên bờ thì thấy các vdv của ta đã có mặt và đang selfie. Nhảy
vô ké luôn! Sau đó gặp anh Tú và hai anh em cùng ra xem các vdv chuyên nghiệp
xuất phát trước (chúng tối xuất phát sau họ 7p). Công nhận vdv chuyên nghiệp có
khác, bước ra đứng tại bờ biển đầy khí thế. Tôi hét lên cổ vũ “Allez Cyril”.
Cyril Viennot là đại diện của Pháp và là hạt giống số 1 của giải. Cũng vì tôi
đã từng sống ở Pháp 11 năm nên thôi coi như cổ vũ người nhà. Sau các vdv nam là
các vdv nữ. Tôi cổ vũ cho Belinda Granger. Cô này thật dễ gần và hôm qua cũng
vui vẻ tặng tôi chữ kí.
Đến lượt tôi rồi. Tôi uống nhanh một bịch gel (xem trên
YouTube thấy vdv chuyên nghiệp làm thế). Sau này mới nghe một anh bạn bảo bơi
xong bị chuột rút, chắc vì quên uống gel trước khi bơi. À ra vậy, hú hồn! Vì đã
có kinh nghiệm tham gia một cuộc đua Sprint Triathlon (750m bơi, 20km đạp và
5km chạy) và một cuộc thi bơi biển 1.5km từ trước nên tôi chủ động xuất phát
phía sau đám dông một chút để tránh cảnh dẫm đạp, và tìm các khoảng trống để vượt
lên. Sau này nghe anh Tú bảo bị đạp mấy lần. Kinh nghiệm mà, phải có thực chiến
mới được! Bơi một chút là đã ra đến phao đầu tiên, lúc này phải vòng qua phao
và rẽ trái. Dễ thôi, mấy hôm trước kiểm tra đường biết rồi. Qua phao đầu tiên:
quái lạ, sao không thấy dây phao dẫn đường. Các hôm trước khi tôi bơi thử đường
bơi vẫn chưa hoàn thiện nên chỉ biết áng chừng đừơng đua hôm thi chính thức.
Tôi bắt đầu hoảng loạn và nằm ngửa ra vẫy tay báo hiệu thuyền tới cứu như trong
hướng dẫn của BTC. Vẫy mãi chả thấy ai đến, chỉ có một anh chèo thuyền thúng gần
đó nhưng thấy vẻ mặt cũng ngơ ngác, cộng với mọi người bắt đầu vượt lên nên tôi
nghĩ “thôi kệ, cứ bơi theo mọi người, đằng nào mình cũng đã từng bơi đường dài
mà có cần dây phao đâu vẫn sống”. Thế là bơi tiếp, hơi bực mình vì mất toi
1-2p. Bơi được một đoạn thì bắt đầu thấy dây phao dẫn đường. Thì ra BTC kéo dây
cách phao khá xa nên tôi không nhìn thấy. Bơi vượt vài người quen thì bắt đầu tới
phao số 2, rẽ phải và bơi tiếp khoảng 50m để đến phao số 3 và bắt đầu 1km bơi
ngang bờ. Tôi thích đoạn bơi này vì khi ngửa cổ lên thở nhìn thấy bờ cũng đỡ sợ
hơn. À quên phải nói là tôi mới học bơi tầm 4 tháng nên ra biển vẫn còn sợ lắm.
Tôi bơi theo dây phao chỉ dẫn để xác định phương hướng, cũng là để tránh phải
sighting nhiều và bơi cùng một vdv khác một đoạn. Khổ thật, một thằng thì thở
bên phải, một thằng thì thở bên trái nên
toàn chạm mặt nhau. Sau đó thì không thấy anh ta nữa. Có vài người đội mũ đen bắt
đầu vượt lên. À, age-group 36 tuổi trở lên sau đây mà. Trong lúc hỗn loạn đó
tôi và vài người khác suýt đạp và tát nhau mấy lần. Đạp nhau ầm ầm nên tôi cũng
uống khá nhiều nước biển. Nước biển ở Đà
Nẵng mát hơn và không mặn như ở Singapore
nơi tôi sống nên uống vào cũng thấy dễ chịu thật. Vì bơi là môn duy nhất được
phép drafting nên tôi chủ động bơi đằng sau những người đang vượt lên, khi một
người bơi mất thì lại có một người khác đến. Cứ như vậy cho đến phao số 3, số 4
và quay đầu và bờ. Lúc này thì thoải mái rồi, đáy biện cát trắng mịn lại hiện
ra, tôi chủ động giảm pace và nương nhờ sóng đánh vào bờ đễ giữ sức. Biển trong
nên tôi lấy tay nhìn đồng hồ dưới nước. 46P tính từ lúc bắt đầu, thoải mái! Khi
tay đã chạm nền cát, tôi đứng dậy và bắt đầu làm động tác dolphin dive (chồm lên
giống bơi bướm để vào bờ, nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn là chạy dưới nước). Lên bờ,
54p, khá ổn đối với một người mới học bơi như tôi!
Đạp – Thoải mái dễ chịu
Tôi bắt đầu chạy vào khu Transition. Hơi chóng mặt một chút
nhưng không sao, cái này đã được dự báo trước. Vào đến khu Transition, khá trống
vắng, chán thiệt! Không sao, deficit 10-15p có thể rút ngắn trong bike leg. Lấy
xe ra đến cổng thì tôi thấy mẹ ở đó chụp ảnh. Tôi cũng kịp đưa tay lên vẫy và
phóng đi.
Theo chiến thuật đã tính trước, quãng đường từ Hyatt đến cầu
Thuận Phước (khoảng 15km) sẽ để khởi động, vận tốc không cần quá nhanh, tầm
28-29km/h là đủ. Nghĩ vậy nhưng không hiểu sao nhìn đồng hồ thấy toàn
30-31km/h. Thôi chết, chả lẽ hăng hái quá. Tôi chủ động giảm tốc độ và vẫy tay
chào các bạn tình nguyện viên đang cổ vũ bên đường. Nói là giảm tốc nhưng khi
xem lại kết quả của BTC, vận tốc trung bình quãng đường này của tôi tầm 30km/h.
Chắc do thuận gió. Thôi kệ, cứ đi thôi, dù sao chân vẫn chưa mỏi lắm. Ra đến gần
cầu Thuận Phước, tôi thấy cảnh sát đang đứng chắn đường, hai bên là khá nhiều
xe cộ đang chờ đợi. Chẹp, thôi phóng lẹ qua để mọi người đỡ bực. Nghĩ vậy tôi dồn
sức, cúi người ra phía trước và đạp. Đột nhiên yên xe bị chúi xuống. Thôi chết,
chắc lúc sửa chưa siết kĩ ốc vít. Cứ thế tôi leo cầu Thuận Phước. Đây là chỗ dốc
nhất toàn chặng đua nhưng không quá sức chịu đựng. Tôi xuống đĩa, lên líp giống
như đã bàn bạc trước với anh Tú về chiến thuật, và cũng kịp vượt qua vài người
và bắt đầu đổ dốc.
Sau cầu Thuận Phước là đến quãng đường 20km trên đường Nguyễn Tất Thành, các
vdv sẽ phải chạy 3 vòng ở đây trước khi lên cầu và qua về Hyatt. Với cái yên xe
bị chúi xuống, tôi nghĩ “Kệ, chắc không sao, vẫn có thể đạp 75km còn lại được”.
Nghĩ là thế nhưng đi được vài km thì tay tôi bắt đầu mỏi, có lẽ do chúi người
xuống nên bị dồn sức ở tay và vai. Vì vậy tôi dừng xe, lấy Allen key trong túi
phụ tùng ra và cố gắn siết lại ốc vít. Má ơi, sao bẻ hoài không ra vậy! Hoảng
loạn tập 2. Lúc này có ít nhất 20 người đã vượt lên. Giằng co một hồi thì cũng
xong xuôi. Có lẽ do tuần trước hôm thi tôi đạp xe lúc trời mưa nên bùn đất bám
vào khe ghi đông nên không tháo được. Giờ thì cạch đến già, sáng thấy mưa thì cứ
chùm chăn ngủ tiếp, chả việc gì mà phải ò dậy lúc 5h sáng lại còn phải gánh nặng
vào thân.
Tôi tăng tốc để bù lại quãng thời gian đã mất, nhưng vẫn phải
kiểm soát guồng chân vì còn 21km chạy nữa. Đang chạy thì thấy bóng 1 chiếc Scott
hầm hố cùng đôi bánh Zipp hổ báo vọt lên. SBD 001. Tôi kịp hét lên “Allez
Cyril” trước khi hạt giống số 1 vọt đi. Tốc độ anh này phải tầm 40-45km/h. Đi
được 2 vòng thì có vẻ như gió mạnh hơn, ngay cả aero bar cũng không ăn thua.
Tôi cảm nhận rõ lực cản của gió, vận tốc
giảm xuống còn 25-26km/h. Má ơi! Chợt nghĩ hôm trước vừa xem bộ anime
“Yoshimuwa Pedal” nói về đua xe đạp, nhân vật chính hát bài Love Hime! khi leo
núi để kiểm soát pace và cadence. Tôi bắt đầu ngoạc mồm hát “Against the wind”
của ban nhạc rock Stratovarius. Thế là cứ “Against the wind we run, to every
place under the sun, We've got so much power inside, we will never give up...” trong 10km. Lạy giời không ai nghe thấy. Đến lúc về
thì thuận gió nên tốc độ lại về trung bình 30km/h. Tôi lại leo cầu Thuận Phước
và về Hyatt. Trên đường Võ Nguyên Giáp, tôi thấy bóng vài vdv đang chạy. Dân
pro đây! Dù form chạy và pace vẫn rất chuẩn nhưng tôi cũng cảm nhận được họ
đang phải chiến đấu với cái nắng 36 độ (cảm nhận 40 độ).
Chạy – Địa ngục trần gian
Về đến transition. 3h06p cho bike leg, cũng theo dự kiến. Theo kế
hoạch, tôi không vội xỏ giày chạy ngay mà nán lại căng cơ một chút. Đằng nào
thì mình cũng dự tính tầm 7 tiếng hoàn thành cuộc thi, mất 5p có xá gì. Sau khi
căng cơ, ăn nốt Cliff bar và uống chút điện giải, tôi bắt đầu xỏ giày, đội
visor và chạy. Má ơi, sao đau chân vậy nè. Vẫn biết chạy sau khi đạp sẽ hơi gượng
nhưng tôi không ngờ đến mức này. À cũng phải nói thêm, với 4 tháng luyện tập,
tôi chỉ vừa kịp hoàn thành kĩ năng bơi, và đạp quen guồng chân với cadence ổn định
mà chưa có thời gian đạp cho đủ 90km chứ chưa kể đến luyện tập chạy sau khi đạp.
Nhưng tôi nghĩ vì mình cũng từng tham gia các giải bán và full marathon, với lại
cũng không còn thời gian nữa, nên phải cắm đầu theo lao thôi. Dự định là giữ
pace 6, nhưng pace của tôi đã nhanh chóng giảm từ 5.30 xuống 6.00 sau vài km.
Khi bắt đầu giữ được pace này thì cũng là lúc bụng tôi bắt đầu réo. 4 tiếng đồng
hồ nạp nước liên tục (tính cả nước biển), bụng không réo mới lạ. Má ơi, không
có nhà vệ sinh! Tôi vừa chạy vừa hỏi những người bên đường nhưng đều chỉ nhận
được cái lắc đầu. Thực ra thì tôi cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là phải
theo lời khuyên của Chrissie Wellington (vdv 4 lần vô địch Ironman World
Championship): “đi tiểu trên đường chạy”. Đến trạm tiếp nước, tôi vớ lấy một
chai nước và bắt đầu chạy đằng sau các thân cây ven đường, chờ vắng người là giải
quyết. Cũng tại BTC cấm nude trên đường đua. Đến gần một gốc cây, tôi giảm tốc
và xả khi vẫn mang nguyên bộ trisuit trên người rồi lấy chai nước khoáng Number
1 đổ lên (chả lẽ vừa chạy vừa bốc mùi trong hơn 16km còn lại?). Chạy được một
lúc thì thấy một vdv nữ cũng chạy gần bụi rậm, chỉ khác là cô này vạch quần
luôn. “Cấm nude” cái con khỉ! Chạy thêm một lúc nữa đến CV Biển Đông thì một
anh vdv khác cũng đang tìm toilet và thấy có cái toilet công cộng. Móa! BTC làm
tốt lắm nhưng nhận feedback vụ này nha BTC!
Chạy qua Công viên Biển Đông thì cũng là lúc bóng cây ven đường dần
biến mất. Tôi chưa thử quãng đường này nhưng đây cũng là quãng đường giải Marathon lần trước tôi tham gia nên tôi vẫn nhớ khá rõ. Sắp
tới sẽ không có một bóng cây luôn! Tôi mò được đên turn around point ở km thứ
10 sau 3km dưới cái nắng như đổ lửa của miền trung và không một bóng cây. Trên
đường vẫn kịp chào chị Phương đang chạy vòng về. Đến điểm turn around thì chân
tôi cũng bắt đầu rệu rã. Pace lúc này đã giảm xuống 6.50. Còn 3-4km trở về dưới
cái nắng này nữa. Tôi bắt đầu xin cả chai nước ở các trạm tiếp nước (thay vì uống
bằng cốc), cầm theo để nạp và đổ lên người 500ml một lần. Nhưng đến km thứ 13
thì chân tôi đã thấm đau. Cũng phải thôi, phải 4 tháng rồi tôi chưa từng chạy
hơn 10km một lần, bây giờ thì phải trả giá. Pace bắt đầu giảm xuống 7.00. Đến
km thứ 15 thì tôi gần như phải đi bộ, cứ chạy tầm 200-300m thì chân bắt đầu có
triệu chứng chuột rút nên phải chuyển qua đi bộ rồi mới chạy tiếp. Tôi thấy xa
xa bóng cái áo đồng phục SRC, sau này mới biết là bạn chạy cùng để cổ vũ anh
Tú. Đến km17 thì thấy ai đó giống anh Tú đang nhăn mặt trên thảm cỏ (sau này mới
biết là bị chuột rút). Tôi kêu “Dậy đi anh Tú” và chạy tiếp. Đến km 18 thì
không chỉ chân mà cả cơ thể đều rã rời, có triệu chứng trúng nắng, tôi bắt đầu
cảm thấy chóng mặt. Lúc này ngay cả đi bộ cũng phải thở hổn hển, lại còn ho sù
sụ sau một quãng đường dài chịu nóng (do nắng) và lạnh (do xối nước). Lúc này
tôi bắt đầu tử nhủ “cố lên, từng bước một, chân trái, chân phải, chân trái...”.
Nói là tự nhủ chứ thực ra tôi nói ra miệng luôn.
Lết về trạm tiếp nước ngay cổng Hyatt. Mẹ tôi đứng đấy đưa cho tôi
lá cờ như tôi dặn. Tôi choàng lên người và bắt đầu chạy 200m cuối về finish
line. Đang chay tôi chợt nhớ ra “Thôi chết, nhỡ lúc này mà chuột rút thì mất mặt.
Thôi kệ, hy vọng có bức ảnh đẹp”. Bố tôi đứng cạnh đường chạy và chụp ảnh. Cứ
thế chạy về đích. Đến finish line, tôi giơ cao lá cờ trước một rừng máy ảnh và
camera, trong đầu tự nhủ “Chụp đẹp cho con nhờ nha các bác"
Kết
Thế đấy, Ironman 70.3 lần đầu tiên. 7H08p, chậm hơn 8p so với mức
mà tôi đặt ra trước khi thi, cũng vì run leg không chuẩn bị kĩ. Chắc chắn tôi sẽ
tập chăm chỉ hơn, khoa học hơn với mục tiêu sub 6h30 (nếu được thì 6h-6h15 thì
càng tốt) cho lần tới.