Ba Môn Phối hợp (Triathlon)

Ba Môn Phối Hợp BLOG

  • Trang chủ.
  • Chủ Trang.
  • Tài Trợ.
  • Lịch thi và Kết quả.
  • Đánh Giá Sản phẩm.
Hiển thị các bài đăng có nhãn saucony. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn saucony. Hiển thị tất cả bài đăng

Recap - Vietnam Mountain Marathon 2015 - Blowing in the Wind

Hôm nay đã là ngày thứ 5 trôi qua kể từ sau khi tôi cán vạch đích để hoàn thành cuộc chạy 70k trong 15h43m ở núi rừng Tây Bắc. Thú thật tôi không vui mừng quá đỗi như so với lần lết xác một năm trước mà thay vào đó là một cảm giác tĩnh lặng hơn, bình thản hơn. Tôi cũng ít hào hứng hơn để tham gia tám chuyện sau khi kết thúc bên li cà phê với chúng bạn. Do vậy thành ra tôi cũng chưa biết bắt đầu viết bài thu hoạch (recap) này như thế nào nếu không dùng văn tường thuật hay miêu tả nữa. 

Nhưng rồi để nhớ về những cung đường, những con dốc mà chúng tôi, gần 900 người băng qua thì bất giác tôi lại cười. Thôi thì cũng phải có một bài để dành cho những ai tham khảo cho một cuộc thi mà tôi nghĩ là có đầy đủ tất cả những yếu tố đủ để lôi bạn vào cái gọi là phiêu lưu.

Tôi cũng xin bắt đầu từ việc chuẩn bị trước ngày thi. Tâm lí của tôi là gần như mình bị cut-off lên đến 70% vì nếu tính như thời gian và kết quả năm ngoái. Thậm chí và tôi để trên cái Blog này là DNF nữa để phòng khi DNF xảy ra thì cũng đỡ mất công chỉnh sửa. Thế đấy. Rồi tôi lao vào ăn uống một cách khá là bừa bãi và nạp vào rất nhiều protein từ các loại thịt từ trước đó hai tuần. Tập bổ trợ để úy lạo tinh thần bằng cách leo cầu thang tuần 3 lần, vô Cali cũng nâng đùi, gánh tạ cũng như ai. Có thể nói là sau Danang Marathon thì lịch tập luyện của tôi khác hẳn những tháng trước đó. 

Càng đến ngày thi tôi càng phè phỡn thậm chí uống bia cũng nhiều. Giờ nghĩ lại đó là một dạng tâm lí "kệ mẹ mày" để quên đi áp lực. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn muốn hoàn thành lắm chứ dù chỉ có 30% hi vọng. Tôi vẫn tích trữ rất nhiều các gel, điện giải đủ các dạng từ bột, nước, viên, lương khô thậm chí vạch ra luôn mỗi chặng sẽ dùng những cái gì nữa kia. Sau khi in ra tờ cao trình của quãng đường cùng với các checkpoint, chúng tôi phải vượt qua 8 quãng, tôi nhẩm tính mỗi quãng 2 tiếng. Vị chi là tôi hoàn thành sẽ trong 16 tiếng nếu không có một biến cố nào xảy ra.

Hà Nội đón tôi bằng cơn kẹt xe dữ dội do cây gãy trên đường Phạm Văn Đồng. Rồi một loạt tin xấu từ hãng xe sẽ chở chúng tôi lên Sapa. Nhưng Hà Nội vẫn bù lại cho tôi buổi cà phê nói chuyện rôm rả với các bạn LDR, buổi ăn trưa trong khu phố cổ với ông bạn người Nhật tốt bụng và chuyến xe đi toàn hát hò hứng khởi cho 300km dài vô tận. 1h sáng, tôi đặt mình xuống trong cái sương lạnh của núi rừng Tây Bắc.

Nguyên ngày thứ sáu là một ngày của tay bắt mặt mừng, của cà phê, của ăn uống. Anh em ba miền lại tụ tập vào một ngày nắng nhẹ. Không khí tốt nên khiến chúng tôi nhanh chóng hòa nhập vào nhau. Tôi không nhớ đã nói những chuyện gì nữa nhưng tôi để ý là cũng ít ai nói về cuộc thi vào ngày mai (hoặc do tôi không nhớ) nhưng vào buổi chiều khi để ý anh em gear-up các thứ thì quả thật mọi người đều không ai coi nhẹ cho cuộc chinh phạt ngày mai. Tôi cũng dành nguyên một buổi chiều để chuẩn bị và gần như cố định sẵn các vật dụng sẽ sử dụng cho chuyến đi sẽ như thế nào từ cặp  gập mới mua, mang balo nước, mang belt rồi lên xuống cầu thang vài lần nữa mới ghê. Sau đó, tắm táp, đọc sách để chờ buổi ăn chiều và lên giường đi ngủ lúc 8h tối.

Tôi chạy giữa đám đông và dần dần bị tuột mất phía xa, có tiếng hét với cái giọng khè khè của ông Giám đốc giải, tiếng cồng chiêng gõ búa xua và làm tôi tỉnh ngủ. Tôi đúng là đã mơ về nó rồi, chỉ không hiểu vì sao thay vì phên khèn thì lại là cồng chiêng. :). Bật đồng hồ thì mới 0h20, còn sớm nên ngủ tiếp. Lần này tôi ngủ và dậy trước giờ báo thức những 15 phút. Rửa mặt, đeo kính áp tròng, ăn sáng thật no, tắt đồng hồ báo thức và khoác đồ nghề đã chuẩn bị. Tất cả diễn ra trong vòng chưa đầy 30 phút. Tôi ngồi chờ mọi người và thấy Kelly đang ăn yến mạch. Anh em 5 người dần dần kéo xuống, chụp hình và leo dốc lên nhà thờ. Tôi bỗng dưng cầu nguyện mà ngày hôm nay hãy trôi qua thật nhanh để chúng tôi nhanh chóng được về nhà cho rồi. Tôi đắm trong suy nghĩ đó cho đến khi yên vị trên xe và một giấc ngủ nữa kéo đến.

Điểm xuất phát của giải không làm tôi bất ngờ như năm ngoái nữa vì không nhạc, không cổng chào, không ồn ào nào nhiệt. Càng tốt, điều đó hợp với tôi lúc này hơn. Đội Việt Nam cũng được tấm hình sau này lên báo vtc để rồi sau trong ngày, mỗi người chúng tôi lại tách, lại hợp như những lát cắt trong phim Crash vậy.

Xuất phát nào, anh Thành, một người chạy năm ngoái cho biết là đoạn đầu dễ chịu lắm. Thế là tôi chạy theo đúng pace tự nhiên nhất, không nhanh quá chậm quá. Tôi cũng chẳng việc gì phải giữ sức chậm vì tôi biết có chậm thì cũng sẽ dính đòn mà tôi đã quá hiểu rõ cơ thể mình. Thôi thì đến đâu hay đến đó. Đèn đuốc sáng trưng chiếu rõ những vệt bụi lơ lửng không trung. Mùi khói có lẽ nấu bếp sớm len ra và bao trùm lấy mọi người. Tôi thấy những người bạn quen thuộc cùng pace với tôi là Bảy và anh Lương. Chúng tôi rẽ trái vào một cung đường betong khá trơn và xuống dốc. Đến lúc này tôi mới sử dụng cây gậy và quả thật cây gậy dở chứng mở hoài không ra. Đúng là rách việc. Tôi đi đến cây cầu và dùng đến khăn mới bắt đầu ổn định em nó và quả thật em nó đã giúp tôi rất nhiều. Rất rất nhiều, nhất là những Runner trung bình như tôi. Tôi gặp lại anh Lương và cũng giúp anh ổn định cặp gậy của anh. Tôi biết anh Lương năm ngoái chạy rất cừ và về trước tôi những 2 tiếng nay gặp anh trên đường là tôi cứ bám lấy anh với phương châm "đến đâu hay đến đó" không ngờ cũng hay ho phết. :)

Cảnh trời đêm chuyển sáng tuyệt đẹp khi tôi đứng những đỉnh cao để nhìn về những ngôi đèn của xóm làng bên dưới. Những thứ dần dần định hình, thời gian luân chuyển để mọi vật có những gương mặt thật mới mẻ. Có đoạn khi băng qua cái nhà hoang, tôi đứng lại để tần ngần ngắm một cột khói mỏng tang đã thấy rõ màu trắng bốc lên từ căn nhà ai đó. Nhưng tôi phải đi thôi, vẫn những guồng chân chạy của các bạn khác đã kéo tôi trở lại cuộc đua. Guồng chân và hơi thở tôi vẫn ổn. Thế là tôi đến 12k đầu tiên trong 1h46m. Ổn quá các bạn a, cứ như một cuộc dạo chơi nhẹ nhàng và dễ chịu. Đến đây tôi gặp Sơn đã đến trước mấy phút và cho tôi lon Revive nữa chứ. Cám ơn Sơn nhiều.

Ở CP1 tôi nghĩ rất nhanh vì như tôi tính là đến CP tiếp theo tôi mới tiếp nước vào balo 1l của mình. Tôi kí tên, ăn chuối và lên đường tôi đưa tay tìm viên điện giải thì hỡi ôi, gói thuốc đã rớt mất, tôi chỉ mới uống được một viên và đưa anh Lương một viên. Thôi xong, tự nhiên một cỗ máy đang trơn tru vận hành bỗng rơi một con ốc. Tôi đâm hoang mang và ý nghĩa bị cut-off lại hiện về. Tôi chiêu một ngụm nước Oresol sau balo để nhớ lại những vũ khí của mình là gì. Haiza, nghĩ làm gì nữa, ráng chạy đến CP tiếp theo rồi tính tiếp. Tôi lại thấy Sơn đang đứng lại gỡ gai và cái vớ 2XU đã rách. Tôi không nhớ là mình vượt anh Lương và ảnh vượt mình như thế nào để rồi hai anh em có một tấm hình để đời được chụp bởi bạn David Lloyd bên bờ suối. Cung đường này leo dốc tương đối nhàn. Cảnh vật thì quả thật tôi không thể nhớ nỗi vì tôi cắm mặt chạy quá. Tôi nghĩ nó cũng khá giống với những con đường năm ngoái tôi qua nhưng sau này khi chạy trên đoạn đường năm ngoái, tôi lại nhớ như rõ mồn một hơn. Tôi đến CP2 khi trời đã đổ mưa lắc rắc với thời gian 3 giờ 51 phút, tốt hơn kế hoạch 10 phút. Tôi có dặn một bạn ghi giờ là nhớ chừa ra 15 phút vì chúng tôi xuất phát trễ nữa chứ. Lo xa đến thế đấy vì mình yếu mà. Bạn ấy lại nói anh không yếu đâu vì mới có 3 người Việt Nam qua thôi à, trong đó có một chị mới qua cách đây 10 phút. Còn ai nữa là ngoài bà chị Chi nữa. Tôi mỉm cười. Đúng là mình không bao giờ có thể bắt được bả khi chạy.

Tôi xin chai nước và chuẩn bị lại tư trang một lần nữa. Vẫn là balo nước Oresol, một bình 250ml đựng nước điện giải Hyelite, một bình đựng nước lọc cho vào belt. Tôi ăn thanh Snickers đầu tiên và 2 trái chuối theo đúng kế hoạch. Lúc này lần lượt Sơn, anh Lương và anh Thành đến. Anh Thành vừa đến là tôi phánh đi mất. Địa điểm tiếp theo là lên dốc liên tục 8k với con đường beton. Tôi đi bộ sau lưng ông Carlos, chồng chị Quyên ở SG thấy ổng mặc áo chống mưa lại thấy mình thì đã ướt sũng. Cũng giờ này năm trước, tôi thức dậy khi trời lâm râm nhưng tạnh rất nhanh chóng. Nhưng đoạn này thì gần như không tạnh cho đến khi tôi vượt qua con đường rất hẹp đủ một người đi. Thi thoảng tôi nhìn về bên trái để thấy trái núi Fansipan đang bị tra tấn bởi cáp treo như thế nào. Quên kể là trong suốt chặng đua, là có hai tiếng nổ chói tai, tôi đồ là do phá đá, phá vỡ cả một trời yên tĩnh lặng. Con người ta chưa thấy yên lặng là một tài sản vô giá à? Tôi băng qua một công trường xây dựng với cái logo đã quá mòn mắt của Sun Group ở Đà Nẵng. Thôi việc họ làm, việc tôi chạy thôi chứ biết sao giờ. Sơn bắt kịp tôi và tôi cũng thấy mừng là Sơn nói đã nắm được quy luật của xuống dốc và ráng chạy ở những đoạn bằng. Tôi biết Sơn rất mạnh nên việc bạn ấy hoàn thành cuộc đua là trong tầm tay. Đoạn đường cao nhưng không thực sự khó vì đường tốt và kéo dài cho đến khi chúng tôi ra đường lộ. Tôi đã bắt đầu chạy và thấy hoa bìm bìm màu tím ngắt xen kẽ với những giàn su mập ú. Những trái táo lê đỏ au rất hấp dẫn thế là tôi quất hai trái 10 ngàn, còn được khuyến mãi quả táo nhỏ :). Hơi nhạt nhưng không sao, được cái là tươi, mát và nhất là vị lạ so với Gel hoặc Oresol tôi uống nãy giờ và chắc là cũng có chất gì đó. Tôi chạy cũng khá đoạn này và cũng thấy Sơn thấp thoáng phía trước với bước chân rất chắc nịch. Yahoo, đã đến CP3 rồi. Tôi đã xong điểm cao nhất rồi mà vẫn rất ngon lành. 30k mà không thấy em chuột nào hết cả. Sướng thế. Chưa biết sau thế nào nhưng cứ sướng cái đã.

Một bạn đang nhăn nhó với cái đầu gối băng bó đang chuẩn bị lên xe. Xong phim. Tôi cũng mong cậu đó không sao và hơi ghen tị vì cậu ấy đã được nghỉ ngơi rồi. Còn mình, mình phải kí tên và chạy với lời nhắc phía sau là đường xuống rất trơn của các anh chàng quản trại. Tôi bắt kịp Sơn và nhác thấy bãi rác bên tay phải. Bãi rác à, phải chăng là điểm xuất phát năm ngoái. Đúng rồi vì năm ngoái con đường chúng tôi chạy còn rất xấu đồng thời do chạy hưng phấn nên tôi cũng quên mất là tôi đã bắt đầu vô cuộc hành trình Marathon rồi đây. Vậy là còn 42k để chinh phục và đây là con đường tôi đã đi năm ngoái. Tự nhiên nghĩ đến đó tôi hưng phấn tợn, tôi xuống dốc nhanh, vượt Sơn, để lại cho cậu một cây gậy vì thấy Sơn có vẻ hơi nhát chân khi xuống. Đoạn đường năm ngoái chúng tôi đi cũng khá vì thứ nhất đường chưa nát, thứ hai là chạy theo nhóm. Còn năm nay thì tôi như phi vậy, sướng quá, giày đã bẩn nên tha hồ cày, gậy cũng đã quen nên tha hồ vút. Tôi tự nhiên thấy mình như anh chàng 70k năm ngoái tôi gặp đoạn này với các kĩ thuật anh dùng cho môn trượt tuyết. Khi băng qua thung lũng để bắt đầu leo dốc tôi đã vượt được một số người, một điều tôi không hề mong chờ trước đó. Tôi cực kì phấn khích để rồi nuốt con dốc ngon ơ. Và sự phấn khích đó kết thúc khi tôi gặp tai nạn đầu tiên. Tôi trượt dài tại bãi bùn, gần như dọc theo triền dốc và văng ra khỏi con đường chạy chính. Tôi đã hoảng loạng và cào cấu nền đất, nắm lá cây và đến lần thứ ba, tôi nắm được và dừng lại. Lúc này gần như tôi đã gọi là trát bùn luôn rồi. Khác với mọi lần có thể tôi phấn khích lắm thì giờ tôi đang co ro, hoảng sợ thực sự. Tay tôi run như vừa thoát một tai nạn. Đứng lên lảo đảo vì chân vừa bị thương vì trầy xước, vừa căng cứng, tôi đã thấy máu ra ở tay và đùi của mình. Thật khốn nạn. Tôi nhặt cây gây còn lại và run rẩy ngồi vào lùm cây ven đường nhìn các bạn đi qua như con thỏ trú mưa. Có bạn Thái đi dép cũng một cây gậy cũng té vài lần nhưng khá ngắn. Một bác đi đôi Hoka đứt dây thì trượt và gãy luôn cây gậy. Bác người Nhật Kurihara thì khôn ngoan hơn đi đường mòn bên tay phải và xuống ngon lành. Sau này tôi cũng áp dụng là nhìn xa hơn để xem có đường nào chưa bị cày nát để tránh cơ sự này. Tôi lại đứng dậy và chà tay vào cây để bớt bùn đi và bắt đầu đi bộ. Chân tôi đã nhát hơn rất nhiều sau lần trượt kinh hoàng đó. Tôi phải tắm cái đã vì bùn đã vào mắt, tóc tèm lem rồi. Chạy mãi có một con suối thế là gần như tôi lột đồ và tắm như các bé dân tộc. Sướng, sạch và mát gì đâu. Tôi như được tái sinh vậy. Thôi đi tiếp.

Một thông tin sai lầm là tôi nhớ thời gian cut off cho CP4 là 12h trưa, lúc này đã 11h30 rồi mà tôi còn chưa qua cột mốc 10k. Tôi nhớ mốc này vì đây là tôi gặp Việt Anh năm ngoái. Đầu óc tôi cứ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc vì đằng nào cũng bị loại. Một tia hi vọng giúp tôi đi tiếp là tôi chạy nãy giờ cũng không tệ, vượt qua bao nhiêu người, chí ít cũng đứng ở trên một nữa số người. Không lẽ họ đều bị cut-off hết. Tôi chạy nhưng đầu óc cứ nặng nề, bụng thì đói vì hậu quả của việc chạy quá phấn khích mà quên ăn. Tôi ăn liền hai thanh Snickers, 2 gói gel trong 20 phút tiếp theo và nhận ra rất nhiều điểm quen thuộc từ năm ngoái như cái cổng chào nơi Bảy chụp ảnh, con dốc mà tôi hỏi cô bạn thời gian hay cái vực mà tôi phải đi theo con lừa (hay ngựa) gì đó một đoạn. Rồi gặp cô bé Chi chạy 42K. Thú thực giờ này mà có người chạy 42K lảng vảng ở đây tôi cũng ngạc nhiên và cô bé gọi tên tôi nữa nên càng lạ. Tôi giúp cô bé xuống dốc và nhanh chóng chia tay để rồi bắt gặp khoảng 10 bạn 42K nữa. Tôi băng qua các ngôi nhà và một lần băng qua nhà là hi vọng có CP. Tôi đói dã man. Tôi chạy đã 2 tiếng 30 phút tức là đang 12h rưỡi trưa. Mốc 12h đã hỏng nên tôi dám nói đây là quãng đường đau khổ nhất cả thể xác và tinh thần.

Qua cầu, đến CP4 với 2h48 phút tức gần 1h chiều và biết rằng mình không dính cut-off. Mừng húm, thế là tôi ngồi ngay cạnh cô bé có gương mặt tròn xoe rất xinh hỏi em đang ăn gì (thừa biết là mì tôm nhưng vẫn hỏi) và xin cô chủ quán một tô y hệt. 30 ngàn, đắt hơn năm ngoái 10 ngàn nhưng không sao, chén luôn. Trong khi chờ mì, tôi lôi đồ nghề ra tra thêm nước, bỏ oresol, rửa trái lê còn lại và cắt 4 miếng để đó. Mặc dù tôi đói nhưng cảm giác không thèm khát như năm ngoái. Năm ngoái như là thằng chết đi sống lại. Năm nay tôi chỉ vui mừng vì mình có cái ăn. Không biết viết vậy bạn đọc có hình dung không ra ta? :)

NGồi viết nãy giờ đói và mệt quá, tôi dừng 5 phút giãn gân cốt và xem ba tôi thế nào rồi....[5 phút qua]. Ok xong, xem nào,

Tôi lần lượt thấy anh Lương đến về sau đâu đó 7-8 phút gì đó. Đúng là cao thủ. Gọi cho anh tô mì và anh cũng nói sao cái đoạn này nó dài thế.  Rồi anh Thành. Mãi tôi không thấy Sơn vì tôi cần lấy lại cây gậy cho các chặng leo dốc kế tiếp. Chờ mãi thấy cô bé Chi đến cùng hai cô bạn đồng hành với ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi giãn cơ chút đỉnh, ăn phần lê và bắt đầu lên dốc. 18 phút cho lần nghĩ này. Anh Thành đã xuất phát trước tôi và cách khoảng 300m. Tôi bám theo và túc tắc đi bộ cho tiêu tô mì (thực ra muốn chạy cũng không được) cho đến khi đến đoạn cua trái vào con đường bùn đất. Ngay ngã ba, tôi gặp một đôi vợ chồng già người Đức và mời họ thử, họ (đương nhiên) lắc đầu từ chối thế là Auf Wiedesehen, tôi đi thôi. Đoạn này năm ngoái tôi dính em chuột rút đầu tiên nên những bước đầu tôi khá thận trọng. Nhưng lúc này cây gậy như cái chân thứ ba của tôi đã giữ thăng bằng cho tôi rất tốt. Tôi chủ yếu nắm ở phần đỉnh trên mà ấn xuống vừa để giảm áp lực, đồng thời tôi thấy linh hoạt hơn cho các lần chống xiên. Qua phần đá thì đến ruộng cắt trơ rạ, tôi nhác thấy anh Lương phía sau và chờ ảnh. Thế là từ đây hai anh em chúng tôi đúng nghĩa đồng hành trên từng km cho đến đỉnh Silverstone. Quả thật, tôi cũng không ngờ được mình lại có thể bám theo anh xa đến dường ấy. 

Lên con dốc đường thành, ra đường lộ, tôi chạy theo đủ thứ mà tôi học trong năm qua như chạy trên cỏ, chạy theo đường chuyển tiếp. Đoạn đường road đổ dốc này đúng nghĩa là chạy và kéo dài cho đến phần song song bờ sông. Tôi chạy như có cảm giác bay, rất nhẹ nhàng. Nhất là những bãi cỏ. Tôi thấy mình như đám trẻ chăn trâu với bầu trời, mặt đất và dòng sông là những bạn hữu thân thuộc. Đến CP5 nhẹ nhàng và làm được li cà phê ấm bụng từ các bạn support từ hội LDR. Ngon gì đâu. Cám ơn các bạn rất rất nhiều. Giữa núi rừng ban tịch này mà gặp người quen đúng là vui không kể xiết. Tôi và anh Lương thống nhất là sẽ đi nhanh qua CP này để leo dốc 7km tiếp theo.

Anh Lương này, anh sẽ viết gì tiếp theo đây? Tôi hỏi anh khi hai anh em ngồi nghỉ, ăn lương khô và trứng vỡ ở một con dốc. Anh cũng không biết - có lẽ hết cảm xúc rồi chăng? Tôi nhớ anh trả lời vậy nhưng có thể không phải vậy. Tôi thì thấy nhẹ nhàng và gần như đã hoàn thành mục tiêu. Các cut-off không phải là vấn đề, chân cẳng ổn, hơi thở ổn và quan trọng là chúng tôi đã vượt già nữa quảng đường. Tôi nhìn xa xa để thấy lại một khung cảnh mà một năm trước tôi nhìn nó khác lắm. Năm ngoái giận dữ, năm nay điềm đạm. Tôi trưởng thành hơn ư, tôi nghĩ không phải mà có lẽ do tôi thoải mái và cân bằng hơn. Mọi sự vật đều mang một sắc thái khác khi tâm trạng ta khác nhau mà.

Tôi hoàn thành đoạn này trong 1h35 trong khi năm ngoái là 2h15 phút. Đến CP6 tôi may mắn gặp chị Thủy, người hỗ trợ tôi viên điện giải và hút bát súp nóng từ bạn Support. Chúng tôi dừng 10 phút ở đây và bắt đầu thả dốc. Một chút lạc đường, một chút đi bộ khi lên vài con dốc nhỏ nhưng chủ yếu là xuống dốc. Chân trái tôi bắt đầu cứng ở gân kheo vì tốc độ khá cao. Tôi gặp anh Đạt, mừng quá vì bắt được và vượt qua ảnh. Anh Đạt cũng là tay cứng cựa nên vượt anh tôi cũng vui vui. Nói chung đến thời điểm này tôi hoàn toàn hài lòng với những gì mình có. Hai anh em đi bộ và mất 1h10 phút để đến CP cuối cùng. Đây sẽ là nơi hai anh em có bao nhiêu doping là bơm vô hết. Một lúc sau anh Đạt đến và ba anh em giãn cơ, đeo đèn vào đầu, tiếp nước, xịt Salonpas và lên đường. 

Cả quãng đường hơn 60K vừa qua thì những đoạn lên dốc tôi thấy mình rất sung sức nên tôi rất tự tin cho 3km leo dốc cuối cùng. Đồng thời những lúc lên dốc đa phần ít người chạy nên tôi rút được đáng kể thời gian. Nhưng rồi gối mỏi chân chùn, tôi đã biết điều này khi xuống dốc và biết chắc là 5km đổ dốc cuối cùng tôi không thể chạy được. Tôi nói với hai anh là ai chạy được cứ chạy không cần theo em làm gì. Thế là tôi lên dốc bằng anh đèn của anh Đạt và xuống dốc bằng ánh trăng. Tôi cũng nhìn thấy cái điểm năm ngoái tôi ngồi chết trân chờ đồng bọn giải cứu và tất nhiên không quên mỉm cười chào em nó tí. Ánh trăng đêm nay tròn vành vạnh, tỏa một ánh sáng vàng mềm mại. Tự nhiên bất giác tôi hát bái "Ánh trăng hiểu lòng tôi" với điệu trưởng rất buồn. Buồn man mác với cái mạt lạnh của đêm trăng thanh.  Hai za, tôi ngồi gần như nằm, bứt một ngọn cỏ đưa lên miệng và ngửa đầu uống thật no nê đâu đó gần 5 phút. Việc gì phải vội, trời đẹp vậy mà. Tôi thấy có hai bạn chạy vượt mình nhưng đoán là họ không thấy vì tôi không có đèn mà. Sau khi ngắm no nê chị Hằng khỏa thân, tôi đi xuống và biết đoạn này dài rồi đây. Cứ từ từ rồi ánh đèn Topas cũng hiện ra. Lúc này tôi muốn chạy rồi nên thế là chạy thôi. Tôi lấy cái còi ra khỏi ba lo cho vào cổ để dành khi về đích thổi cho vui. Tôi hát bài Mama I'm coming Home của Ozzy Osbourne nữa khi vô con đường quốc kì. May quá cuối con đường vẫn còn lá cờ VN thế là ale hấp, nhổ em nó và mang vào Finish Line cho thật hoách. 

How many roads must the Man walked down
Before they call him a Man?
How many seas must a white Dove sail
Before she sleep in a sand?

Tôi mượn lời mấy câu đầu của bài Blowin' in the Wind để kết thúc bài rất dài này? Tại sao chúng ta lại chạy, lại phải đau khổ? Câu trả lời chắc cũng nằm ở tựa đề này mà thôi.

Chân thành cảm ơn đến các người bạn và gia đình tôi đã đồng hành tôi suốt toàn bộ cuộc hành trình này. Toàn bộ ảnh trong bài viết này được lấy từ các bạn trên internet.
3 nhận xét:
Nhãn: nutrition, racing, saucony, su kien, trail

Thi Marathon ở Sapa, những điều đọng lại - Phần 2.

Tôi bật dậy khi tiếng chuông điện thoại báo thức. Đã 5 giờ rồi, dậy thôi. Ngoài trời đang mưa và đang còn phủ một màu xanh thẫm đậm đặc. "Trời này làm sao mà chạy đây? Nhưng mà mày lên đây để chạy mà - Mưa rồi sẽ tanh thôi". Tôi bung chân và mở cửa ra. Một phố nùi chìm đắm trong màn đêm và tiếng mưa đều đều trên mái tôn vang vọng. GIó lùa vào mát rượi và tôi tỉnh ngủ. Gói ghém các đồ đạc đã chuẩn bị tối hôm qua, tôi làm thêm shot hình gặm ba lát bánh mì kẹp bơ đậu. Món này đúng là vô cùng ngon, mì dai ăn với hạt đậu giòn tan cứ phải gọi là nhứt. Tôi cùng cô bạn cùng phòng lững thững xuống địa điểm tập kết. Vắng hoe, chưa ai đến hết. Tôi ghé khách sạn một người đồng hành đang ở tính khởi động, chờ mấy người bạn ăn sáng và cũng làm quen được một vài người bạn mới.

Nửa tiếng sau, không khí đã sôi động với rất nhiều VDV về tập trung trong một sảnh khách sạn bé nhỏ. Mọi người trong đoàn VN chào hỏi nhau và tất nhiên không thiếu món chụp hình theo từng nhóm. Có bác người Nhật mặc áo mưa với dòng chữ, tôi sẽ chạy trong 10 tiếng, các bạn chạy với tôi chứ? Cả mọi người ai cũng vui vì bức hình bác dán. Tôi nghĩ thầm, ngon lành, chắc là mình về trước ổng rồi. Trời vẫn mưa và chúng tôi ra xe để đi đến địa điểm xuất phát.

Anh em 42K tại điểm tập kếtAnh em 42K tại điểm tập kết

Đi khoảng 20 phút thì đến điểm xuất phát. Trời đã tạnh. Điểm xuất phát là nơi hoàn toàn không có cổng chào, không có cổ động viên, băng rôn cờ phướn chi hết. Duy nhất chỉ có một vạch ngang đường cho mọi người biết vị trí. Sau khi nghe bác Chủ xị sự kiện giải thích các vấn đề, tôi khởi động và làm quen với cái lạnh dịu nhẹ ở đây. Sau khi khởi động xong, tôi ngó thấy các cô gái người Mã đang tụm lại và kéo nhau vô bụi giải quyết. Một bạn Mẽo chắc là đứng canh cửa. Nhìn vậy tự nhiên mình cũng buồn tè và lên suối thôi, ngó xuống thì nguyên một băng nam ngang vô tư như tôi. Hay thật, ra tự nhiên thì Tây cứ như Ta, ai cũng tận hưởng cảm giác được gần gũi nhất có thể. Lại chụp hình, tạo dáng, la hét úy lạo tinh thần. Nhìn sơ quá một chút thì cũng có một số điểm chung về các món đồ của các bạn chạy Marathon như sau: các bạn Tây thì đi Salomon, các bạn Mã thì có vẻ kết Brooks, Nhật và Hong Kong thì vẫn Asics và Mizuno; áo quần thì nhiều lắm từ Skins, 2XU nhưng Salomon vẫn chiếm ưu thế. Nhìn trông ai cũng cực kì chuyên nghiệp và có sự chuẩn bị kĩ lưỡng để chuẩn bị hướng đến quãng đường sắp đến. Anh bạn đi cùng chia tay cô vợ và hẹn cô là chúng tôi sẽ có mặt lúc 2 giờ chiều ở Resort. Tôi cũng cực kì tự tin để hướng đến mục tiêu đó. Máu xông lên não và vào vị trí. 

Tại điểm xuất phát.Tại điểm xuất phát.

Bác người Nhật, sau biết bác về sau 12h30mBác người Nhật, sau biết bác về sau 12h30m

Xuất phát lúc 7h50, chúng tôi băng xuống và lên một con dốc xem như khởi động trước khi vào khu rừng. Rừng thiệt chứ chẳng chơi. Đến rừng thì chúng tôi có được một nhóm năm người, một cô Pháp bay từ bên kia qua, một cô Ý ở Sài Gòn, hai anh Mã nói tiếng Hoa và tôi. Đang mon men xuống từng bước thì giọng bác Chủ xị kêu lên là có Ultra sắp đến. Chỉ hai phút sau, tôi mới biết thế nào là Ultra họ chạy. Pặc pặc pặc, anh biến mất trước sự sững sờ của tôi. Chân anh thi triển bao nhiêu kĩ thuật tôi chỉ thấy trên mạng: trượt thẳng, trượt nghiêng, lướt cứ như dân chơi ski. Vãi. Chúng tôi lúi húi đi sau để rồi băng qua rừng. Đoàn này chúng tôi duy trì được gần một giờ, tôi phải nói thiệt là tôi giữ được sức đoạn này vì chạy theo mông của cô người Ý. Tôi cũng không muốn chạy vượt quá làm gì, để cổ làm Pacer cho mình vừa nhìn từ sau cho lại sức. Hehe. Chuyện gì đến thì đến. Sau khi băng qua một thung lũng đẹp mê hồn, chúng tôi lên dốc. Cô người Ý đã bỏ tôi đi nhưng biết làm sao bây giờ. Bám theo cổ lên đến dốc là tôi đứt hơi, thở phì phò như con trâu núi (sau này tôi mới thấy là trâu núi nó không có thở như zị). Một triệu chứng lạ là hai cánh tay tôi tê rần và tay phải có dấu hiệu của chuột rút. Sau này tôi nghĩ là do khi chạy mình thường xuyên phải cúi mặt nhìn đường nên máu không đến được chăng? Được hơn một tiếng, đường xấu hẳn, không còn những thảm cỏ mượt mà mà thay vào đó là đường bắt đầu có bùn, suối và liên tục lên dốc. Lúc đầu những con  suối nhỏ, tôi còn mạnh dạn phi qua để khỏi ướt giày nhưng ôi thôi, trước mắt mình là một con to vật vã. Hai bàn chân bước qua dòng suối mát lạnh. Sướng quá. Tôi còn cúi xuống làm vài vốc nước cho mát nữa chứ. 

Hai thằng đang còn rạng ngời ở CP1Hai thằng đang còn rạng ngời ở CP1

Thấp thoáng thấy em người Ý mặc áo xanh từ xa xa, tôi mừng thầm là đuổi kịp em í rồi nhưng hỡi ôi. Con đường nó dài khủng khiếp và dốc nữa. Nhắc đến dốc, khi ở nhà tôi tính toán với độ cao và dài thì những con dốc này khoảng 15%, muỗi, nhưng hôm nay tôi thực sự ngấm đòn vì con dốc đầu tiên mà theo suy đoán của tôi là con dễ nhất. Tôi vẫn còn chạy được nhưng tôi bắt đầu ù tai do độ cao, cánh tay vẫn tê rần. Nhìn đồng hồ đã là gần 2 tiếng. Chạy một lúc nữa thì hỏi một cô từ phía sau bao nhiêu cây rồi. Mới có mười một thôi em. Mẹ ơi, cái quái gì vậy. Mười một kay cho hơn 2 tiếng đồng hồ. Tự nhiên nghe đến đó tôi dừng lại đi bộ. Tôi chưa hề chuẩn bị cho tình huống này. Con dốc bỗng nhiên cao dữ dội. Tôi bắt đầu đi bộ và thậm chí ngồi nghỉ. Đúng lúc đó, anh bạn đồng hành ở Đà Nẵng cùng tôi xuất hiện. Tôi mừng quá, hai anh em chạy chung với nhau sẽ có nhiều chuyện nói đây, quãng đường sẽ đỡ dài hơn. Và một tiếng sau, 10h50, chúng tôi đến Checkpoint 4 (đầu tiên), gặp thêm đồng bọn support nhận thêm găng tay, chụp hình và nước uống. Vậy là sau đúng 3 giờ vượt rừng, suối và các con đường một bên là vực, tôi xong 14K đầu.

Cảnh đồi núi đẹp rợn ngườiCảnh đồi núi đẹp rợn người

Kết quả CP đầu tiên.Kết quả CP đầu tiên.

Nghỉ ngơi, ăn chuối, cho cô bạn người Mĩ ở Hội An mượn cái Belt vì nghĩ sau này có dịp chạy chung với cổ nữa, tôi và VA bắt đầu lên đường. Chặng tiếp theo đón chúng tôi bằng một con dốc bê tông đầu tiên. Hai thằng cứ nghĩ là đi bộ một đoạn thôi không ngờ đi nguyên luôn con dốc, gặp ngay một con rắn nằm chết trên đường nữa. Chia tay con dốc, chúng tôi đến khu vực núi đá vôi. Địa hình này phải qua những phiến đá bị xói mòn rất kì lạ. Những viên đá trắng vằn vện và khi dừng chân trên một hòn to ở giữa vũng bùn, tôi đứng chết trân, chuột rút rồi. Tôi phải nói để VA đi trước, gập người vài phát, uống điện giải và ráng bắt kịp. Vậy chỉ sau khoảng 15K, người bạn chuột rút đến với tôi sớm quá và tôi đã nghĩ đến còn hơn 30K tiếp theo mà kinh người.

Cốp, đầu tôi mọc toàn sao. Tôi va trúng ngay cái chái nhà. Nhà ở đây làm thấp quá vì có lẽ người dân bản xứ cũng thấp. Tôi nghĩ chắc cũng nhiều người dính đòn như tôi khi chạy (đi) gần những nhà như vậy. Khi đi ngang qua các khu ruộng bậc thang, sau này tôi nhớ lại status của một anh với ý là những cảnh ruộng rất đẹp khi nhìn từ trên xa, đến lúc đến gần thì không còn như vậy nữa. Chúng tôi phải đối diện với những rìa ruộng trơn trượt, những đoạn là phải cám ơn Chúa vì có được lót rơm để đi cho khỏi lún. Ra khỏi đám ruộng, tôi phải cởi giày ra rũ bùn để chuẩn bị thả dốc cho con đường betong tiếp theo. Rồi leo dốc, mà tôi gọi là dốc bờ Thành vì bên tay phải có một hàng rào bằng đá tuyệt đẹp. Khi nhìn từ trên đỉnh xuống thì đúng là ngợp thiệt. Rồi chúng tôi chạy qua một con đường ven sông nước. Gió mát vời vợi. Tôi ước gì lúc này mà có cái võng là nhứt, khỏi chạy chọt gì nữa. Sao mãi rồi mà không thấy Checkpoint tiếp theo đâu nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ rồi. Nghỉ tí đã, tôi và VA mua táo và lựu. Một cô người Anh cũng mua chai nước cam đường hóa học và thực sự tôi không nghĩ là sản phẩm này còn tồn tại (nhưng thực tế là nó tồn tại và còn tồn tại rất lâu nữa tại đất nước này). Ô hay, vừa mua xong thì chúng tôi thấy Checkpoint 5 (thứ hai) sau khúc cua. Lần này chúng tôi nghĩ ít hơn, kiểm tra cut off time thì còn dư 3 tiếng nữa. Lúc này đã là 1 giờ trưa, trời bắt đầu nắng và chúng tôi đã chạy 6 tiếng cho 21K. Kế hoạch hẹn gặp em lúc hai giờ chiều thế là toi. Khà khà, cay đắng quá!

Hai bạn đồng hành tại CP2Hai bạn đồng hành tại CP2

Như đã nói, chúng tôi nghỉ rất ít tại CP 5 này, tôi nhác thấy một anh người Anh đang nằm trên tấm ván chắc là ngủ, cô người Mĩ đeo Belt của tôi cũng vừa mới đến. Chào hỏi động viên mấy câu chúng tôi lên đường với lời ghi chú trên giấy - 07K upward on Asphalt - và thực sự đây là chặng mà tôi đã có hết tất cả suy nghĩ tiêu cực: nào là dừng lại, nào là bỏ cuộc, nào là đau đớn, nào là tuyệt vọng. Con đường dài đầy nắng và khi bạn ráng qua một con dốc thì án ngữ trước mặt bạn là một con còn cao hơn. Gió thì vẫn mát, những tảng đá như cái giường êm ái mời gọi, những khóm tre thẳng lì xanh mướt nhưng tất cả những cái đó bây giờ tôi không thấy đẹp nữa. Phì phò, phì phò. Mây ơi, lại đây giúp ba cái. Mẹ ơi, răng mà mệt ri hè. Check point ơi, mày ở đâu? CÒn xa không, đi bao lâu nữa mới gặp CP? Những câu hỏi vô nghĩa này cứ lặp đi lặp lại và Chưa bao giờ tôi lại cần nó đến như thế. Quảng tất cả ba lô mũ mão, tôi nằm xuống và gọi cho vợ. Hic, vợ ơi, 25 K mà đã gần 8 tiếng rồi. Chi rứa trời? Giọng vợ tôi đầy thương cảm và tôi chỉ muốn ứa nước mắt. Chào vợ, anh đi tiếp đây. 

Trên con dốc thăm thẳmTrên con dốc thăm thẳm

Cứ một người vượt qua tôi là tôi ráng chạy với họ một đoạn để khỏi bị bứt nhưng rồi anh (em) í cứ bỏ tôi như những dòng sông nhỏ. Tôi gặp một cô mặc áo đỏ trắng tôi cữ nghĩ là cô gái trong đoàn mặc áo SRC, tôi kêu tên cổ mấy lần nhưng đến gần thì không phải. Cô ý mặc áo Salomon cơ, bib cho biết là cô chạy 70K lận. Cô đẹp quá, chân cô dài miên man và nét phương Đông. Cô cũng chào tôi bằng ánh mắt đã thấm mệt và bỗng dưng tôi nghĩ, cô ấy đã qua hơn 50K rồi mà còn đi được, cô ấy là phụ nữ mà trong khi mày lại đang nằm ở đây rên rỉ. Thế là lại đi, lại lết lên dốc. Và hêt dốc tôi đã có thể chạy lại được và thêm hai anh 70K vượt qua. Anh bảo còn 500m nữa là đến CP tiếp theo. Lúc đó tôi không nhớ CP mấy nữa mà chỉ nhớ sao 500m nó dài dã man thế. Dốc lên cao bao nhiêu thì xuống bấy nhiêu, tôi góp chút sức cuối cùng để xả ra để đến CP, khỏi giữ gìn làm gì nữa. May quá CP 6 đây rồi. Cột mốc 27K đã xong, 3 tiếng 40 phút cho 7K vừa rồi. Lúc này đã 4h20 chiều và tôi đã đi đến hơn 8 tiếng, tôi phải ăn thôi. Đói quá rồi. Chị, cho em một mì tôm, mì chứng nhé. Trong lúc chờ tôi tạm tính thế này, còn 15K nữa trong khi tổng thời gian là còn lại là 6.5 giờ. Chạy 7K tiếp theo mất đến 3 giờ rưỡi nữa. 8K cuối là chạy trong 3 tiếng rưỡi. Về đến đích lúc 10 giờ đêm. Chết con mẹ nó rồi còn gì. Thôi khỏi chạy nữa.

Kết quả CP thứ 3, lúc này hơn 4 giờ chiều. Ăn mì tôm thôiKết quả CP thứ 3, lúc này hơn 4 giờ chiều. Ăn mì tôm thôi

Mùi mì tôm thơm ngào ngạt bốc lên. Tô mì đã quá, nhiều màu sắc của bắp cải, cà rốt, hành hẹ và quan trọng là nóng sốt và có vị mặn. Cả chặng đường tôi vừa rồi tôi tống bao nhiêu thứ ngọt từ Ensure cho đến bánh gấu rồi KitKat và bánh mì. Ngán lắm. Nên húp cái rọt tô mì thiệt là đã gì đâu. Một nhóm bàn bên kia các bạn Mã đang chỉ uống Coke, rồi hai bạn Mẽo cũng uống Bò húc. Quái, bọn ni hắn không đói hay răng? Ăn được một lúc thì VA đến, hai thằng chia tay đoạn lưng chừng dốc và VA xông vô ăn luôn tô mì của tôi. Khehe, quá đã, nhìn VA chắc là cũng đói thí mẹ rồi. Tôi gọi thêm lon coke cho chốt hạ bữa ăn chiều mà dân Huế tui hay gọi là bữa lở đây. Đúng là bữa lở bao giờ cũng thiệt là ngon. Bỗng đâu, trên triền dốc đang chạy xuống là nhóm 3 người trong đoàn chúng tôi. Gặp họ tôi mừng ghê vì không hẹn mà gặp, anh em 5 năm người đã tụ về đây. Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi và nghĩ đến quãng đường còn lại, tôi phải đi trước đây. 

Quãng đường từ 27K đến 34K thực sự là quãng đường đẹp nhất của tôi. Tôi về đến CP 7 (cuối cùng) chỉ trong 1h25 phút (nhanh hơn 2 tiếng so với tính toán) và quan trọng hơn tôi gặp được một người bạn. Cổ người Mã tên Yuen thì phải và tôi và cổ so kè nhau trên từng cây số thả dốc. Chính vì cuộc so kè này nên không nói gì, tôi và cổ có một tình bạn rất đẹp mà sau này cổ giúp tôi, về nghĩa đen, rất nhiều ở chặng cuối. Pặc pặc pặc, tô mì tôm đã có tác dụng, tôi như bay trên quãng đường, chào hello với các bé nhóc tì với gương mặt còn chảy nước mũi, gặp một cô bé người dân tộc có lẽ xinh nhất trong chặng đường vừa qua. Cảnh vật đang đẹp hơn hay do tinh thần tốt hơn. Tôi không biết nữa, chỉ biết lúc này tôi đang Flying without Wings.

Cung đường thả dốc tuyệt diệuCung đường thả dốc tuyệt diệu

Đến Checkpoint cuối cùng, nạp thêm nước, ăn quả chuối, tôi còn 5 tiếng để hoàn thành 8 cây cuối. Muỗi! Tôi cũng biết là sẽ leo dốc thêm 3K nữa trước khi gõ cửa thiên đàng và thực sự không sai. 3K leo dốc đó đúng là thời gian phải nằm trong Hỏa ngục, một Hỏa Ngục của Dante với đầy đủ 7 trọng tọi xuất hiện. SALIGIA! Người bạn mà lúc này tôi gọi là con quỷ Behegoth chuột rút quay trở lại tấn công tôi một cách toàn diện. Từ chân phải, chân trái, đùi trước, bắp sau. Tôi không nhớ là trải qua bao nhiêu lần đau đớn đến vậy. Tôi ngâm chân trong vũng nước với hi vọng nước mát làm thuyên giản, tôi strech nhưng đỡ chân trước lại dính chân sau. Tôi uống nước vào nhưng đau quá làm tôi không giữ được mà nhiễu cả ra. Lúc đó ai mà thấy mình vậy thì còn gì là hình ảnh nhưng thú thật, nếu bạn thấy tôi lúc đó, một thằng to cao lại đang rên như con mèo thì tôi cũng chẳng còn gì để mà xấu hổ nữa. 

An angel came down, one night in the Earth. Thiên thần hộ mệnh của tôi là cô bạn người Mã xuất hiện. Cổ cho tôi một sachet muối nói tôi uống kèm với nước. Vị mặn và ngọt làm tôi tỉnh lại. Tôi nhớ một lúc sau, khi uống nước một ít muối còn đọng trong kẽ răng tan ra, tôi vẫn còn xúc động. Rồi cổ cho tôi hai viên capsule gì đó nữa. Tôi uống tất. Lúc đó ai bảo gì làm nấy. Cổ còn giúp tôi đứng dậy, kê giày vào mũi chân tôi để giúp tôi giãn cơ. Tôi biết trong cuộc chạy này, nếu có cơ hội bạn nên chạy trước để hoàn thành công trình của mình đã. Thế nhưng, cô lại đi với tôi một đoạn khá dài và khi lên đến đỉnh, cô chia tay để đi cùng nhóm bạn Mã với lời chúc tôi may mắn và hẹn gặp lại ở đích. Còn lại mình tôi, trơ trọi trên đỉnh dốc, ngồi lôi ổ bánh mì thần thánh, mợ hộp bơ đậu ra quẹt ăn. Lúc này tôi mới nhìn cảnh vật một cách chủ động nè. Trời đã chạng vạng, và tôi không biết ngồi trong bao lâu nữa. 

Điểm "chết" ở con dốc cuốiĐiểm "chết" ở con dốc cuối

Ê, Tú kìa. Đó là tiếng VA và kéo sau là nguyên một ben với đầy đủ 4 người theo sau. Tao tưởng mi về đích rồi chứ? Hehe, về sao nổi mà về. Bây giờ đúng là lúc hát "Anh em ta về" là đúng nhứt. Cách đích còn khoảng 5K nữa thôi và đường chỉ có thả dốc. Hai bạn chạy trước, tôi, VA chạy sau vừa chạy và hát. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi hát được nữa, từ Dương Thiệu Tước đến Đan Trường, từ Trịnh Công Sơn đến Bức Tường đủ cả. Trời tối, bọn tôi quyết không bật đèn để mắt quen với bóng đêm đang về. Gặp ai chúng tôi cũng hỏi sắp đến đường cái chưa? Lại hi vọng, lai ráng sức để rồi đặt chân lên đường bằng chúng tôi mới biết mình vậy là đã sống sót rồi.

Trên đỉnh cao cuối cùngTrên đỉnh cao cuối cùng

Chạy trong chạng vạngChạy trong chạng vạng

Chúng tôi chạy, chạy trên đường nhựa cho thỏa nỗi lòng, cho quên đi những cung đường đầy bùn bám phía sau. Chạy, chạy đi, tim tôi hơi nhói đau nhưng không thành vấn đề gì. Đến một khúc cua, ánh sáng đô thị (resort) hiện ra, hai thằng la hét như điên, phấn khích tăng lên, còn gì để giữ nữa. Xõa hết. Khi chân chúng tôi chạm trên con đường lát đã treo Quốc kì, chúng tôi la hét, đập tay với tất cả những người đi bộ lững thững ra cổng. Hai thằng xốc lại đội hình để chạy vào Finish Line cho đường hoàng nhất và rồi, những lá cờ màu xanh cùng tiếng nhạc xập xình đã đến. Tôi nhảy một bước thiệt dài để rồi lao vào vòng tay của anh Bảy đã về trước đó. Ui, sao tôi hạnh phúc thế. Chụp ảnh, mở giày, ghi thời gian, gọi điện cho vợ là anh đã về đến đích an toàn sau 11 giờ 29 phút.

Về đích rồiVề đích rồi

Tôi nghĩ gì khi tôi chạy ư? Nhiều lắm các bạn ạ. Tôi ráng nhớ lại từng cảnh một, từng cung đường, phiến đá đã khơi giúp tôi khơi ra các suy nghĩ này. Còn con người, đó là tác nhân đã giúp tôi rất nhiều để hoàn thành chặng đua. Tôi đã nói, cảnh vật đẹp, người dân nghèo nhưng tôi không sao để chụp lại được. Tôi xin mượn các tấm hình của các bạn trên Facebook để làm kỉ niệm và minh họa cho bài viết của tôi.

Cám ơn các bạn rất nhiều. :)
1 nhận xét:
Nhãn: review, running, saucony, trail

Thi Marathon ở Sapa, những điều đọng lại - Phần 1.

Chào mọi người,

Tú gửi đến mọi người một vài ghi chép, ghi chú, ghi nhận về những ngày đã trải qua mà có liên quan đến Vietnam Mountain Marathon, một trong những cuộc thi "dễ sợ" nhất mà mình từng được tham dự. Cuộc thi này là một trải nghiệm thực sự.

Bài viết này sẽ có 2 phần và nếu như không có gì trục trặc, trúc trắc các bạn sẽ đọc trong 3 ngày sắp đến nhé:

1. Tôi chuẩn bị gì cho Marathon.
2. Tôi nghĩ gì trong khi chạy.

Phần một: Tôi Tôi chuẩn bị gì cho Marathon.
Con đường Quốc kì dẫn vào điểm đích.Con đường Quốc kì dẫn vào điểm đích.

Nói là chuẩn bị cho cuộc thì vẫn quá, tuy nhiên vẫn phải có để mà tránh các điều có thể xấu nhất. An toàn mà, tôi còn vợ còn con và tôi vẫn muốn các cuộc thi là để được vui chơi, nạp năng lượng để chiến đấu. Do vậy, tôi làm như thế lày.

- Tháng 09/2013: đọc các thông tin liên quan đến cuộc thi năm 2013, nghe đâu chỉ có 100 VDV cho 3 nội dung

- Tháng 05/2014: hoàn tất đăng kí cho nội dung 42K. Còn 3 tháng rưỡi nữa để lên kế hoạch và mua các vật dụng cần thiết.

- 31/08: hoàn thành Marathon Danang 2014 với một sự lo lắng nhẹ khi chân đứng ko vững và còn bị đau

- 01/09: chân hồi phục và tự tin hướng về Sapa. Lên Danh sách cho những thứ mang theo.

- 06/09: Chạy một vòng Sơn Trà 18K để quen cảm giác đồi dốc và lấy tinh thần. Thế là tinh thần hoàn toàn sảng khoái, chân còn đau nhẹ nhưng ổn. Tốt rồi.

- 13/09: lại Chủ nhật chạy nhẹ nhàng nhất có thể sau một tuần ăn chơi và nhậu nhẹt. Cơ thể tôi như trương phình lên hai ngày cuối tuần để tôi tút lại. Và đây có thể xem là bữa chạy cuối cùng trước khi lên Sapa.

- Thứ tư, ngày 17: sáng chào tạm biệt vợ, anh đi đây. Con ở nhà với mẹ ngoan nhé. Mang theo hành trang 02 balo, trực chỉ hướng văn phòng Công ty giải quyết vài công việc. Và chiều, Hà Nội ơi, ta đến đây. Tú chính thức sống trong những ngày cho cuộc thi mà cũng là lần đầu tiên Tú tôi lên Sapa, một vùng đất mà tôi hoàn toàn mù tịt về địa lí, địa danh cho đến biển số xe, mã vùng điện thoại,... Vật vờ chờ máy bay bị hoãn, lại vật vờ đi xe khách đi từ Sân Bay về Hà thành. Xe dừng ngay công viên Thống Nhất, ah ha. Té ra đây là nơi mà các bạn Hà Nội vẫn tập trung nhau hàng tuần để chạy đây. Công viên đẹp quá. Hà Nội vẫn là Hà Nội với những công viên, hồ nước, hàng cây và cả những bác taxi mở phanh cúc áo đến tận ngực đến mới mình lên xe. Một vòng taxi qua những cái tên thiệt là lạ như Thể Giao, Hoa Lư, Trần Khát Chân để đưa mình đến Võ Thị Sáu, phường Thanh Nhàn (cái tên thiệt là đẹp), nhà của dì, nơi mọi người đang chờ mình đến để ăn cơm. Tắm rửa phát gọi là phủi đi bụi trần, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhiều chuyện quá đến khi hết 4 lon bia nhậu với quả trám luộc chấm mè tuyệt ngon, ngà ngà và ta đi ngủ. Ngủ ngon quá, không mơ mộng gì cả.

- Thứ năm, ngày 18: Trời mưa to quá. Sau khi ăn sáng, mọi người đi làm, lôi cuốn sách Hỏa ngục ra đọc. Đọc chán ở trong nhà rồi ra cafe đối diện Công viên Tuổi trẻ đọc tiếp. Truyện vẫn hay đó nhưng tôi đã thấy nó nhàn nhạt rồi. Cô bé đồng nghiệp cũ gọi đi uống cf. Leo lên đi cả mười cây số uống cf làm ông taxi phải lặp lại ba lần. Thấy em nó khỏe và hạnh phúc khi ở Hà Nội là tốt rồi. Lên xe, về nhà ăn trưa. Lại đọc tiếp câu chuyện ở Firenze, trời vẫn mưa. Có lẽ trời mưa nên để thằng này nằm khểnh ở nhà đọc sách chăng. Đọc chán, đi bơi thôi, hỏi ra mới biết là hồ bơi cách nhà 50 mét. Ôi sướng chi lạ. Đến cổng bể bơi, bác bảo vệ mặc áo ba lỗ phán "Đóng cửa nhé". Đấy, thế mới là Hà Nội. Về thôi, plank phát cho có khí thế. Ăn xong và tiếp tục đọc sách, trong đầu chằng có gì là chạy nhảy cả. 8h, chào mọi người, xách balo lên ra địa điểm tập kết ở khu phố cổ gặp các anh em từ Hà Nội, Sài Gòn. Má ơi, tôi thấy phố cổ sao mà ngộp đến thế. Người người, nhà nhà, dây điện chen nhau. 9h, uống li nước mía tại Ga Trần Quý Cáp, phải nói là cực dỡ, vừa chua vừa nhạt thế mà 15 ngàn. Thôi, không nghĩ đến nữa. Thêm một số người đến nữa thế là mọi người chụp ảnh kỉ niệm sân gà một ngày mùa thu đầy mây. 4 anh em vào một phòng với một cái đèn đọc sách màu đỏ nữa. Nhìn cũng hay! Cả đời mình đi công tác bằng tàu chưa thấy kiểu này, hỏi ra mới biết là toa dành cho khách Du lịch chịu chơi. Ngoài ra còn có riêng một toa của Khách sạn gì đó còn đẹp hơn nữa. 10 giờ hơn, nằm đọc sách, được chục trang thế là đồng bọn í ới đánh bài. Ừ thì đánh, đang tỉnh táo, truyện thì ngày càng chán, lại đánh bài cũng dịp dễ bắt chuyện với mọi người nữa. Bài Uno, lạ hoắc, chơi luôn, chơi thế nào gần đến một giờ sáng, ỏm tỏi thế nào để nhân viên nhắc nhở làm ồn người khác. Vận động viên như bọn tui là thế đó. Chẳng cần để ý gì lắm, thức đêm thức khuya bù khú. Nhưng vẫn phải đến giờ đi ngủ. Ngủ không được, tàu ở đây thật là lạ, những tiếng va vào gầm thiệt là to mà trước đây chưa từng nghe đến cứ đập vào tai tôi đến liên tục.

- Thư sáu, ngày 19:
+ Sáng: tôi dậy với đầu óc lâng lâng vì say tàu đồng thời vì tiếng loa tàu như dội vào tai. Tôi thấy đánh thức là điều không ai muốn nhưng đánh thức bằng tiếng nói từ toa tàu ở Việt Nam là cực kì hiệu quả. Mọi người í ới nhau gọi dậy, mua bánh giò ăn. Bánh ngon quá, chỉ tiếc thiếu tí nước mắm pha ớt bột nữa là hoàn hảo. Tàu dừng. Tôi xuống sân ga và chóng mặt quá. Say tàu rồi, và cảm giác say tàu nó dai dẳng lắm, cứ ù ù bên tai. Tôi lờ đờ bước vào khu vực chờ xe cùng anh em, tôi gọi một li cafe sữa và (suýt) phụt, li cafe dở nghí. Đúng lúc đó tôi mới thấy là đồ ăn thức uống ở bến bãi hình như có một công thức chung cho cả nước. Hoặc có lẽ do cảm giác khó chịu nên mình mới suy nghĩ vậy. Thế là tôi lững thững đi dạo ngắm phố phường Lào Cai, nơi mà có lẽ chưa biết có dịp nào ghé lại. Thành phố này cũng như chàng thanh niên mười lăm tuổi với đầy những mun trứng cá và móng tay đầy ghét. Hai thứ luôn đi với nhau. Xe đến, mọi người lên đèo trực chỉ hướng Sapa. Lên xe thì tôi lại tỉnh ra. Ui cảnh đẹp quá. Mấy anh em trên xe nói chuyện xe pháo rong ruổi trên các cung đường lộ cho đến đường làng, rồi chạy bộ trên đường cho đến chạy trên đồi, rồi gia ghiếc, rồi tai nạn lật xe, vui phết.

Đến Sapa nhận phòng ở Mimosa, trước quán có hiệu Lavazza. Ta lên phòng bốn lẻ ba.
Tôi được cùng phòng với hai cô gái nên khoái tợn. Vì theo kinh nghiệm ít ỏi tôi có là ở với chị em bao giờ cũng nhiều đồ ăn. Lên phòng rồi tôi mới biết là mình mang nhiều hơn họ. Hehe. Nhắc đến chuyện ăn, mọi người rù nhau đi ăn trưa. Có lẽ cũng là buổi ăn đông đủ nhất của tất cả mọi người tham gia. Vui phết, ăn uống no say thì lại buồn ngủ. Nhưng sao lại ngủ? Khi nghe có anh trong đoàn rù đi khảo sát đường chạy ngày mai thế nào thế là hấp, thuê xe và đi thôi. Tôi đỉ chủ yếu để ngắm cảnh và nhìn thiên hạ, bản làng khi tâm trạng thoải mái nhất có thể. Khi băng qua những con suối, tôi co giò lên để tránh nước, làm sao đôi giày khô nhất có thể. Thiệt là buồn cười vì nó chẳng có ý nghĩa gì trong mười phút sau xuất phát vào ngày mai cả. 
Trời và phướn tuyệt đẹpTrời và phướn tuyệt đẹp
+ Chiều: sau khi rong ruồi mười mấy cây số, mấy anh em đến Topas nơi những người có tiền ở lại tham dự (cổ vũ) cho cuộc thi. Đúng là khác biệt thiệt, tôi lên Sapa chỉ dám ở phòng có mười đồng, mà còn chia ba ra nữa. Lên đây phòng trăm đồng có khác. Ti toe chụp ảnh trên con đường Quốc kì dẫn vào Finish Line. Một màu xanh của cờ và trời hòa vào nhau tuyệt đẹp. Trời có pha chút nắng đủ để làm say đắm các bác Tây ngồi gác chân lên ghế uống bia hóng gió. Thiệt là đã thay các bác. Về thôi. Mấy anh em chạy lòng vòng lèo vèo một lúc nữa thế là tôi thấm mệt và tách tốp về thôi. Về đến khách sạn thì tôi buồn ngủ rũ cả ra thì một nhóm khác lại rủ nhau đi khám phá Cat Cat gì đấy. Ừ thì đi tiếp, lần này đi có chị em nữa mà. Mà ở đâu có chị em thì sao lại không đi. Lại đi, gửi xe, xuống dốc, thăm những cung đường ruộng bậc thang, ngồi hóng gió ở triền đồi, tạo dáng chụp ảnh. Chụp xong thì lại hì hục lên dốc để tránh cơn mưa. Tôi thở như trâu chắc sau khoảng năm trăm mét cho chuyến cuốc bộ thư giãn này. Một ý nghĩ bật lên, sáng mai là bốn mươi hai đó nghe. Rùng mình. 

Buổi chiều yên ả.Buổi chiều yên ả.

+ Tối: tắm rửa kì cọ sạch sẽ, xức ít nước hoa lên cho bảnh và đi ăn tối dạo phố. Bữa ăn thanh đạm hơn và cũng ít người hơn. Tôi chỉ nhớ cô bé tên Hương Karria gì đó phục vụ ngộ lắm. Mọi người lại nói chuyện về các cung đường, độ cao, thời tiết. Tôi mệt rồi nên cũng không góp chuyện lắm chỉ nhớ là lăng xăng chạy bàn bưng bê gì đó lúc trước bữa. Về đến khách sạn, chuẩn bị đồ cho ngày mai, lên giờ cho báo thức ngày mai, chụp ảnh cúng thần Facebook và mong thần phù hộ bọn con lết xác được về. Tôi ngủ ngon trong cái chăn dày cộm và hơi lạnh đang phủ ngày càng dày hơn bên ngoài thị trấn.
"Những thứ họ mang - The thing They Carried - Tim O'Brien""Những thứ họ mang - The thing They Carried - Tim O'Brien"
- Thứ bảy, ngày 20, ngày thi: sáng thức dậy, trời mưa.
Không có nhận xét nào:
Nhãn: review, running, saucony, trail

Meet the Pros - Melissa Hauschildt - Người phụ nữ thép thực sự.

Cùng với người đồng đội Caroline Steffen, Melissa Hauschildt (cái họ viết sai hoài) cũng sẽ tham gia giải 70.3 Ironman Vietnam trong nhóm các VDV được tài trợ bởi nhãn hàng sữa lớn nhất Phi Luật Tân, Alaska, một công ty cùng gia đình với Sunrise Event. Đó thực sự cũng là một cơ may để chúng ta có cái nhìn cận cảnh về một trong những nữ VDV đang có phong độ rất tốt hiện nay.

Melissa hiện đang là Nhà đương kim vô địch của giải Ironman Championship đầu tiên của năm 2015, đó là giải Asia - Pacific được tổ chức tại Melbourne vào tháng Ba vừa rồi. Chức vô địch này giúp cô có 6000 điểm và có vé chắc chắn dự giải Kona vào tháng 10 tới đây (cùng với Mirinda Carfrae, đương kim vô địch và Jodie Swallow, vô địch giải Africa Championship). Nếu đến Kona, thì đây cũng sẽ lần đầu tiên cô tham gia tranh tài ở giải Danh giá nhất năm. Ngoài ra, cô cũng đã bỏ túi chức vô địch đầu tiên của giải Ironman, tại cuộc thi toàn Úc ở Port Macquarie vào năm 2014. 

Còn riêng ở giải 70.3 Ironman, Melissa thực sự là một thế lực vì gần như cô "bất khả chiến bại" xuyên suốt từ năm 2011 thông qua 02 lần vô địch 70.3 Ironman World Championship. Có thể thấy điều này qua số lượng giải cô tham gia vào các năm như sau:

- 2011: tham gia 7 giải, vô địch cả 7, trong đó có 5 chức vô địch thuộc hệ thống 70.3 Ironman.
- 2012: tham gia 13 giải, vô địch 5, đứng trong podium 9 lần.
- 2013: tham gia 14 giải, vô địch 11 lần, ba lần còn lại cũng đứng podium, (nghe mà muốn xỉu). Cô trả lời phỏng vấn đây là năm điên rồ của cô với rất nhiều course record (kỉ lục của giải).
- 2014: tham gia 11 giải, vô địch 6 giải. Duy chỉ có duy nhất vết mờ khi cô không thể hoàn thành (DNF) tại giải 70.3 Ironman World Championship tại Canada, khi cô đang là đương kim vô địch do bị chấn thương. 
- 2015: cô mới tham gia 2 giải mà cũng đã bỏ túi hai chức vô địch. Một phong độ vô cùng khủng khiếp.
Nhiều chức vô địch quá nên lấy luôn tấm hình tổng hợp trên Web của cô. :)

Thế đấy, tôi ngồi đếm các chức vô địch của cô mà sởn hết da gà. Tựa như Djokovic đang vô đối ở Tennis thì có lẽ Melissa cũng tương tự. So sánh tí cho vui thôi nhưng đó là cái nhìn để đang nói về cô ở thời điểm này. Ở Việt Nam nếu cô vô địch thì thực sự không có gì đáng ngạc nhiên. Và tất nhiên tôi rất nóng lòng (và hi vọng) được phỏng vấn cô, hỏi han một chút về các điều về Chạy bộ và Triathlon. 
Một trong những người có thành tích tổng thời gian 70.3 Ironman tốt nhất.

Không ngạc nhiên khi Melissa mang quốc tịch Úc, cô đang sống cùng chồng là Jared tại thánh địa Triathlon Noosa (nghe xong mà muốn đến Noosa quá) và đại diện cho rất nhiều thương hiệu lớn, những người sẵn sàng trả cho cô những món tiền lớn để cô gắn lên áo trên con đường chinh phục Kona 2015. Đó là Specialized (xe đạp), Zipp, Sram, Quarq, Xlab (phụ tùng xe đạp, toàn thứ dữ), Saucony (Giày chạy), Rudy Projects (Kính, Mũ Bảo hiểm), Garmin (thiết bị điện tử), Roka (đồ bơi), Scody, Compresport (Trang phục thi đấu), GU (Dinh dưỡng), Jeep (oto) và nhiều nhiều hãng nữa mà tôi cũng hổng biết :)


Siêu xe S-Works với cặp bánh Zipp khủng. Giá cũng phải trên 10 củ.

Trang Web chính thức của cô là http://www.melissahauschildt.com/ với rất rất nhiều hình ảnh ghi lại chặng đường của một VDV Pro.

Chụp cùng với người đồng hương Craig Crowie Alenxander, tượng đài tại Kona.

Không có nhận xét nào:
Nhãn: ba môn phối hợp, half-ironman, ironman, saucony, triathlete, triathlon

Meet the Pros - Tim Reed - Người đang dẫn đầu hệ thống 70.3 Ironman.

Chúng ta đang nói về Tim Reed, một chàng trai trẻ, sinh năm 1985 luôn với nụ cười thường trực trên môi.
Một chàng trai trẻ đầy năng lượng
Anh sinh ở Úc, một đất nước có thể gọi là cường quốc của Ba Môn Phối hợp, bên cạnh Mĩ và Đức. Ở giải 70.3 Ironman Việt Nam, Tim Reed sẽ được xếp thứ hai sau Cyril Viennot. Theo Bảng xếp hạng KPR (Kona Points Ranking), vị trí của Tim Reed đang là thứ 14 với 4710 điểm (Viennot xếp thứ 9 với 6755 điểm)

Tuy nhiên, nếu chỉ tính riêng trong lĩnh vực của hệ thống 70.3 Ironman thì anh đang là người dẫn đầu Bảng xếp hạng với các chiến tích liên tiếp từ tháng 08/2014 đến nay.
Bảng xếp hạng cho nội dung 70.3 Ironman
- Thứ nhất tại giải 70.3 Ironman Asia Pacific Championship tại Auckland, tháng 3/2015
- Thứ nhất tại giải 70.3 Philippines tại Subic Bay, tháng 2/2015.
- Thứ nhất tại giải 70.3 Vineman, CA
- Thứ bảy tại giải 70.3 Ironman World Championship.
- và nhiều nhiều nữa.
Lên ngôi tại giải quan trọng của Khu vực châu Á - Thái Bình Dương, Auckland, 2015

Và tại giải 70.3 Ironman Vineman, bỏ túi 10K$ tiền thưởng

Bên cạnh Hệ thống của Ironman và 70.3 Ironman, Tim Reed còn là một gương mặt của Hệ thống Challenge, một hệ thống đối thủ của Ironman trong các cuộc thi Triathlon tổ chức trên toàn thế giới với các thành tích:

- Thứ hai tại giải Challenge Dubai, 2015 và Challenge Bahrain, 2014
- Thứ nhất tại giải Challenge Gold Coast, 2014.
- Thứ nhất tại giải Challenge Forster, 2013,
Gương mặt quen thuộc tại các giải Challenge.
Nói chung là anh chàng này thi đâu thắng đó trong các cự li 70.3 trở xuống. Còn giải cao hơn là Ironman thì hơi ẹ hơn, anh mới chỉ tham gia tại Kona vào tháng 10/2014 và vị trí thứ 21. Anh còn rất nhiều việc phải làm và trên Blog của anh, anh cũng nói rõ là nếu việc tập luyện và kết quả không cải thiện, anh sẽ nghỉ chơi luôn. Nếu tính theo hệ thống tuổi thì năm nay anh mới 30 tuổi, đó là độ tuổi sẽ còn nhiều bước tiến lớn trong sự nghiệp. Chúng ta cùng chờ xem anh có lên ngôi tại giải 70.3 Ironman Việt Nam hay không?
Sở hữu con xe IA FRD của hãng Felt danh tiếng với giá khoảng 14K$.
Tim Reed đang là một ngôi sao cùng với tuổi sự nghiệp còn rất dài, do vậy không ngạc nhiên anh đang là một trong những cục nam châm hút về rất nhiều thương hiệu tài trợ mà toàn là thương hiệu khủng trong Ba Môn Phối hợp: Felt (xe đạp), Shimano, Shwalbe, Vision (phụ tùng xe đạp), Rudy Projects (Mũ Bảo hiểm, Kính), Saucony (Giày chạy), Zoot (trang phục), Roka (đồ bơi), Cliff Bar (Dinh dưỡng), Garmin (thiết bị điện tử)...

Trang web chính thức cập nhật các kết quả cũng như thông tin về Reed tại timreed.com.au.

Bình dị trong buổi họp báo, ngồi phía trái là người đồng hương Mirinda Carfrae.
Không có nhận xét nào:
Nhãn: ba môn phối hợp, half-ironman, saucony, triathlete, triathlon
Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

IRONMAN Certified Coach

IRONMAN Certified Coach

Lục lọi ở đây.

Hoạt động Hàng tuần.

Hoạt động Gần nhất.

Lưu trữ Blog.

  • ►  2015 (123)
    • ►  tháng 3 (7)
    • ►  tháng 4 (41)
    • ►  tháng 5 (20)
    • ►  tháng 6 (9)
    • ►  tháng 7 (9)
    • ►  tháng 8 (7)
    • ►  tháng 9 (12)
    • ►  tháng 10 (5)
    • ►  tháng 11 (8)
    • ►  tháng 12 (5)
  • ►  2016 (44)
    • ►  tháng 1 (10)
    • ►  tháng 2 (2)
    • ►  tháng 3 (4)
    • ►  tháng 4 (4)
    • ►  tháng 5 (3)
    • ►  tháng 6 (6)
    • ►  tháng 7 (3)
    • ►  tháng 8 (5)
    • ►  tháng 9 (3)
    • ►  tháng 11 (4)
  • ►  2017 (4)
    • ►  tháng 4 (3)
    • ►  tháng 5 (1)
  • ▼  2020 (2)
    • ▼  tháng 8 (2)
      • Các Nhãn hàng đứng sau các đội đua.
      • Một thương hiệu Xe đạp tốn bao nhiêu tiền cho một ...

Nhãn

triathlon (98) ba môn phối hợp (95) triathlete (52) training (51) half-ironman (49) review (49) running (40) danang (35) ironman (34) bike (31) racing (30) swimming (30) weekly news (20) arena (14) su kien (13) ceepo_bike (9) cycling (9) newton (9) brick-workout (8) newbalance (8) challenges (7) nutrition (7) race_report (7) asics (6) shoes (6) trail (6) saucony (5) mizuno (4) Hue (2) hoian (2) ITU (1) coaching (1)

Nhà Tài Trợ

MUDE

MUDE

SUPTAMIN

SUPTAMIN

Khách đến thăm.