Tôi bật dậy khi tiếng chuông điện thoại báo thức. Đã 5 giờ rồi, dậy thôi. Ngoài trời đang mưa và đang còn phủ một màu xanh thẫm đậm đặc. "Trời này làm sao mà chạy đây? Nhưng mà mày lên đây để chạy mà - Mưa rồi sẽ tanh thôi". Tôi bung chân và mở cửa ra. Một phố nùi chìm đắm trong màn đêm và tiếng mưa đều đều trên mái tôn vang vọng. GIó lùa vào mát rượi và tôi tỉnh ngủ. Gói ghém các đồ đạc đã chuẩn bị tối hôm qua, tôi làm thêm shot hình gặm ba lát bánh mì kẹp bơ đậu. Món này đúng là vô cùng ngon, mì dai ăn với hạt đậu giòn tan cứ phải gọi là nhứt. Tôi cùng cô bạn cùng phòng lững thững xuống địa điểm tập kết. Vắng hoe, chưa ai đến hết. Tôi ghé khách sạn một người đồng hành đang ở tính khởi động, chờ mấy người bạn ăn sáng và cũng làm quen được một vài người bạn mới.
Nửa tiếng sau, không khí đã sôi động với rất nhiều VDV về tập trung trong một sảnh khách sạn bé nhỏ. Mọi người trong đoàn VN chào hỏi nhau và tất nhiên không thiếu món chụp hình theo từng nhóm. Có bác người Nhật mặc áo mưa với dòng chữ, tôi sẽ chạy trong 10 tiếng, các bạn chạy với tôi chứ? Cả mọi người ai cũng vui vì bức hình bác dán. Tôi nghĩ thầm, ngon lành, chắc là mình về trước ổng rồi. Trời vẫn mưa và chúng tôi ra xe để đi đến địa điểm xuất phát.
Anh em 42K tại điểm tập kết
Đi khoảng 20 phút thì đến điểm xuất phát. Trời đã tạnh. Điểm xuất phát là nơi hoàn toàn không có cổng chào, không có cổ động viên, băng rôn cờ phướn chi hết. Duy nhất chỉ có một vạch ngang đường cho mọi người biết vị trí. Sau khi nghe bác Chủ xị sự kiện giải thích các vấn đề, tôi khởi động và làm quen với cái lạnh dịu nhẹ ở đây. Sau khi khởi động xong, tôi ngó thấy các cô gái người Mã đang tụm lại và kéo nhau vô bụi giải quyết. Một bạn Mẽo chắc là đứng canh cửa. Nhìn vậy tự nhiên mình cũng buồn tè và lên suối thôi, ngó xuống thì nguyên một băng nam ngang vô tư như tôi. Hay thật, ra tự nhiên thì Tây cứ như Ta, ai cũng tận hưởng cảm giác được gần gũi nhất có thể. Lại chụp hình, tạo dáng, la hét úy lạo tinh thần. Nhìn sơ quá một chút thì cũng có một số điểm chung về các món đồ của các bạn chạy Marathon như sau: các bạn Tây thì đi Salomon, các bạn Mã thì có vẻ kết Brooks, Nhật và Hong Kong thì vẫn Asics và Mizuno; áo quần thì nhiều lắm từ Skins, 2XU nhưng Salomon vẫn chiếm ưu thế. Nhìn trông ai cũng cực kì chuyên nghiệp và có sự chuẩn bị kĩ lưỡng để chuẩn bị hướng đến quãng đường sắp đến. Anh bạn đi cùng chia tay cô vợ và hẹn cô là chúng tôi sẽ có mặt lúc 2 giờ chiều ở Resort. Tôi cũng cực kì tự tin để hướng đến mục tiêu đó. Máu xông lên não và vào vị trí.
Tại điểm xuất phát.
Bác người Nhật, sau biết bác về sau 12h30m
Xuất phát lúc 7h50, chúng tôi băng xuống và lên một con dốc xem như khởi động trước khi vào khu rừng. Rừng thiệt chứ chẳng chơi. Đến rừng thì chúng tôi có được một nhóm năm người, một cô Pháp bay từ bên kia qua, một cô Ý ở Sài Gòn, hai anh Mã nói tiếng Hoa và tôi. Đang mon men xuống từng bước thì giọng bác Chủ xị kêu lên là có Ultra sắp đến. Chỉ hai phút sau, tôi mới biết thế nào là Ultra họ chạy. Pặc pặc pặc, anh biến mất trước sự sững sờ của tôi. Chân anh thi triển bao nhiêu kĩ thuật tôi chỉ thấy trên mạng: trượt thẳng, trượt nghiêng, lướt cứ như dân chơi ski. Vãi. Chúng tôi lúi húi đi sau để rồi băng qua rừng. Đoàn này chúng tôi duy trì được gần một giờ, tôi phải nói thiệt là tôi giữ được sức đoạn này vì chạy theo mông của cô người Ý. Tôi cũng không muốn chạy vượt quá làm gì, để cổ làm Pacer cho mình vừa nhìn từ sau cho lại sức. Hehe. Chuyện gì đến thì đến. Sau khi băng qua một thung lũng đẹp mê hồn, chúng tôi lên dốc. Cô người Ý đã bỏ tôi đi nhưng biết làm sao bây giờ. Bám theo cổ lên đến dốc là tôi đứt hơi, thở phì phò như con trâu núi (sau này tôi mới thấy là trâu núi nó không có thở như zị). Một triệu chứng lạ là hai cánh tay tôi tê rần và tay phải có dấu hiệu của chuột rút. Sau này tôi nghĩ là do khi chạy mình thường xuyên phải cúi mặt nhìn đường nên máu không đến được chăng? Được hơn một tiếng, đường xấu hẳn, không còn những thảm cỏ mượt mà mà thay vào đó là đường bắt đầu có bùn, suối và liên tục lên dốc. Lúc đầu những con suối nhỏ, tôi còn mạnh dạn phi qua để khỏi ướt giày nhưng ôi thôi, trước mắt mình là một con to vật vã. Hai bàn chân bước qua dòng suối mát lạnh. Sướng quá. Tôi còn cúi xuống làm vài vốc nước cho mát nữa chứ.
Hai thằng đang còn rạng ngời ở CP1
Thấp thoáng thấy em người Ý mặc áo xanh từ xa xa, tôi mừng thầm là đuổi kịp em í rồi nhưng hỡi ôi. Con đường nó dài khủng khiếp và dốc nữa. Nhắc đến dốc, khi ở nhà tôi tính toán với độ cao và dài thì những con dốc này khoảng 15%, muỗi, nhưng hôm nay tôi thực sự ngấm đòn vì con dốc đầu tiên mà theo suy đoán của tôi là con dễ nhất. Tôi vẫn còn chạy được nhưng tôi bắt đầu ù tai do độ cao, cánh tay vẫn tê rần. Nhìn đồng hồ đã là gần 2 tiếng. Chạy một lúc nữa thì hỏi một cô từ phía sau bao nhiêu cây rồi. Mới có mười một thôi em. Mẹ ơi, cái quái gì vậy. Mười một kay cho hơn 2 tiếng đồng hồ. Tự nhiên nghe đến đó tôi dừng lại đi bộ. Tôi chưa hề chuẩn bị cho tình huống này. Con dốc bỗng nhiên cao dữ dội. Tôi bắt đầu đi bộ và thậm chí ngồi nghỉ. Đúng lúc đó, anh bạn đồng hành ở Đà Nẵng cùng tôi xuất hiện. Tôi mừng quá, hai anh em chạy chung với nhau sẽ có nhiều chuyện nói đây, quãng đường sẽ đỡ dài hơn. Và một tiếng sau, 10h50, chúng tôi đến Checkpoint 4 (đầu tiên), gặp thêm đồng bọn support nhận thêm găng tay, chụp hình và nước uống. Vậy là sau đúng 3 giờ vượt rừng, suối và các con đường một bên là vực, tôi xong 14K đầu.
Cảnh đồi núi đẹp rợn người
Kết quả CP đầu tiên.
Nghỉ ngơi, ăn chuối, cho cô bạn người Mĩ ở Hội An mượn cái Belt vì nghĩ sau này có dịp chạy chung với cổ nữa, tôi và VA bắt đầu lên đường. Chặng tiếp theo đón chúng tôi bằng một con dốc bê tông đầu tiên. Hai thằng cứ nghĩ là đi bộ một đoạn thôi không ngờ đi nguyên luôn con dốc, gặp ngay một con rắn nằm chết trên đường nữa. Chia tay con dốc, chúng tôi đến khu vực núi đá vôi. Địa hình này phải qua những phiến đá bị xói mòn rất kì lạ. Những viên đá trắng vằn vện và khi dừng chân trên một hòn to ở giữa vũng bùn, tôi đứng chết trân, chuột rút rồi. Tôi phải nói để VA đi trước, gập người vài phát, uống điện giải và ráng bắt kịp. Vậy chỉ sau khoảng 15K, người bạn chuột rút đến với tôi sớm quá và tôi đã nghĩ đến còn hơn 30K tiếp theo mà kinh người.
Cốp, đầu tôi mọc toàn sao. Tôi va trúng ngay cái chái nhà. Nhà ở đây làm thấp quá vì có lẽ người dân bản xứ cũng thấp. Tôi nghĩ chắc cũng nhiều người dính đòn như tôi khi chạy (đi) gần những nhà như vậy. Khi đi ngang qua các khu ruộng bậc thang, sau này tôi nhớ lại status của một anh với ý là những cảnh ruộng rất đẹp khi nhìn từ trên xa, đến lúc đến gần thì không còn như vậy nữa. Chúng tôi phải đối diện với những rìa ruộng trơn trượt, những đoạn là phải cám ơn Chúa vì có được lót rơm để đi cho khỏi lún. Ra khỏi đám ruộng, tôi phải cởi giày ra rũ bùn để chuẩn bị thả dốc cho con đường betong tiếp theo. Rồi leo dốc, mà tôi gọi là dốc bờ Thành vì bên tay phải có một hàng rào bằng đá tuyệt đẹp. Khi nhìn từ trên đỉnh xuống thì đúng là ngợp thiệt. Rồi chúng tôi chạy qua một con đường ven sông nước. Gió mát vời vợi. Tôi ước gì lúc này mà có cái võng là nhứt, khỏi chạy chọt gì nữa. Sao mãi rồi mà không thấy Checkpoint tiếp theo đâu nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ rồi. Nghỉ tí đã, tôi và VA mua táo và lựu. Một cô người Anh cũng mua chai nước cam đường hóa học và thực sự tôi không nghĩ là sản phẩm này còn tồn tại (nhưng thực tế là nó tồn tại và còn tồn tại rất lâu nữa tại đất nước này). Ô hay, vừa mua xong thì chúng tôi thấy Checkpoint 5 (thứ hai) sau khúc cua. Lần này chúng tôi nghĩ ít hơn, kiểm tra cut off time thì còn dư 3 tiếng nữa. Lúc này đã là 1 giờ trưa, trời bắt đầu nắng và chúng tôi đã chạy 6 tiếng cho 21K. Kế hoạch hẹn gặp em lúc hai giờ chiều thế là toi. Khà khà, cay đắng quá!
Hai bạn đồng hành tại CP2
Như đã nói, chúng tôi nghỉ rất ít tại CP 5 này, tôi nhác thấy một anh người Anh đang nằm trên tấm ván chắc là ngủ, cô người Mĩ đeo Belt của tôi cũng vừa mới đến. Chào hỏi động viên mấy câu chúng tôi lên đường với lời ghi chú trên giấy - 07K upward on Asphalt - và thực sự đây là chặng mà tôi đã có hết tất cả suy nghĩ tiêu cực: nào là dừng lại, nào là bỏ cuộc, nào là đau đớn, nào là tuyệt vọng. Con đường dài đầy nắng và khi bạn ráng qua một con dốc thì án ngữ trước mặt bạn là một con còn cao hơn. Gió thì vẫn mát, những tảng đá như cái giường êm ái mời gọi, những khóm tre thẳng lì xanh mướt nhưng tất cả những cái đó bây giờ tôi không thấy đẹp nữa. Phì phò, phì phò. Mây ơi, lại đây giúp ba cái. Mẹ ơi, răng mà mệt ri hè. Check point ơi, mày ở đâu? CÒn xa không, đi bao lâu nữa mới gặp CP? Những câu hỏi vô nghĩa này cứ lặp đi lặp lại và Chưa bao giờ tôi lại cần nó đến như thế. Quảng tất cả ba lô mũ mão, tôi nằm xuống và gọi cho vợ. Hic, vợ ơi, 25 K mà đã gần 8 tiếng rồi. Chi rứa trời? Giọng vợ tôi đầy thương cảm và tôi chỉ muốn ứa nước mắt. Chào vợ, anh đi tiếp đây.
Trên con dốc thăm thẳm
Cứ một người vượt qua tôi là tôi ráng chạy với họ một đoạn để khỏi bị bứt nhưng rồi anh (em) í cứ bỏ tôi như những dòng sông nhỏ. Tôi gặp một cô mặc áo đỏ trắng tôi cữ nghĩ là cô gái trong đoàn mặc áo SRC, tôi kêu tên cổ mấy lần nhưng đến gần thì không phải. Cô ý mặc áo Salomon cơ, bib cho biết là cô chạy 70K lận. Cô đẹp quá, chân cô dài miên man và nét phương Đông. Cô cũng chào tôi bằng ánh mắt đã thấm mệt và bỗng dưng tôi nghĩ, cô ấy đã qua hơn 50K rồi mà còn đi được, cô ấy là phụ nữ mà trong khi mày lại đang nằm ở đây rên rỉ. Thế là lại đi, lại lết lên dốc. Và hêt dốc tôi đã có thể chạy lại được và thêm hai anh 70K vượt qua. Anh bảo còn 500m nữa là đến CP tiếp theo. Lúc đó tôi không nhớ CP mấy nữa mà chỉ nhớ sao 500m nó dài dã man thế. Dốc lên cao bao nhiêu thì xuống bấy nhiêu, tôi góp chút sức cuối cùng để xả ra để đến CP, khỏi giữ gìn làm gì nữa. May quá CP 6 đây rồi. Cột mốc 27K đã xong, 3 tiếng 40 phút cho 7K vừa rồi. Lúc này đã 4h20 chiều và tôi đã đi đến hơn 8 tiếng, tôi phải ăn thôi. Đói quá rồi. Chị, cho em một mì tôm, mì chứng nhé. Trong lúc chờ tôi tạm tính thế này, còn 15K nữa trong khi tổng thời gian là còn lại là 6.5 giờ. Chạy 7K tiếp theo mất đến 3 giờ rưỡi nữa. 8K cuối là chạy trong 3 tiếng rưỡi. Về đến đích lúc 10 giờ đêm. Chết con mẹ nó rồi còn gì. Thôi khỏi chạy nữa.
Kết quả CP thứ 3, lúc này hơn 4 giờ chiều. Ăn mì tôm thôi
Mùi mì tôm thơm ngào ngạt bốc lên. Tô mì đã quá, nhiều màu sắc của bắp cải, cà rốt, hành hẹ và quan trọng là nóng sốt và có vị mặn. Cả chặng đường tôi vừa rồi tôi tống bao nhiêu thứ ngọt từ Ensure cho đến bánh gấu rồi KitKat và bánh mì. Ngán lắm. Nên húp cái rọt tô mì thiệt là đã gì đâu. Một nhóm bàn bên kia các bạn Mã đang chỉ uống Coke, rồi hai bạn Mẽo cũng uống Bò húc. Quái, bọn ni hắn không đói hay răng? Ăn được một lúc thì VA đến, hai thằng chia tay đoạn lưng chừng dốc và VA xông vô ăn luôn tô mì của tôi. Khehe, quá đã, nhìn VA chắc là cũng đói thí mẹ rồi. Tôi gọi thêm lon coke cho chốt hạ bữa ăn chiều mà dân Huế tui hay gọi là bữa lở đây. Đúng là bữa lở bao giờ cũng thiệt là ngon. Bỗng đâu, trên triền dốc đang chạy xuống là nhóm 3 người trong đoàn chúng tôi. Gặp họ tôi mừng ghê vì không hẹn mà gặp, anh em 5 năm người đã tụ về đây. Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi và nghĩ đến quãng đường còn lại, tôi phải đi trước đây.
Quãng đường từ 27K đến 34K thực sự là quãng đường đẹp nhất của tôi. Tôi về đến CP 7 (cuối cùng) chỉ trong 1h25 phút (nhanh hơn 2 tiếng so với tính toán) và quan trọng hơn tôi gặp được một người bạn. Cổ người Mã tên Yuen thì phải và tôi và cổ so kè nhau trên từng cây số thả dốc. Chính vì cuộc so kè này nên không nói gì, tôi và cổ có một tình bạn rất đẹp mà sau này cổ giúp tôi, về nghĩa đen, rất nhiều ở chặng cuối. Pặc pặc pặc, tô mì tôm đã có tác dụng, tôi như bay trên quãng đường, chào hello với các bé nhóc tì với gương mặt còn chảy nước mũi, gặp một cô bé người dân tộc có lẽ xinh nhất trong chặng đường vừa qua. Cảnh vật đang đẹp hơn hay do tinh thần tốt hơn. Tôi không biết nữa, chỉ biết lúc này tôi đang Flying without Wings.
Cung đường thả dốc tuyệt diệu
Đến Checkpoint cuối cùng, nạp thêm nước, ăn quả chuối, tôi còn 5 tiếng để hoàn thành 8 cây cuối. Muỗi! Tôi cũng biết là sẽ leo dốc thêm 3K nữa trước khi gõ cửa thiên đàng và thực sự không sai. 3K leo dốc đó đúng là thời gian phải nằm trong Hỏa ngục, một Hỏa Ngục của Dante với đầy đủ 7 trọng tọi xuất hiện. SALIGIA! Người bạn mà lúc này tôi gọi là con quỷ Behegoth chuột rút quay trở lại tấn công tôi một cách toàn diện. Từ chân phải, chân trái, đùi trước, bắp sau. Tôi không nhớ là trải qua bao nhiêu lần đau đớn đến vậy. Tôi ngâm chân trong vũng nước với hi vọng nước mát làm thuyên giản, tôi strech nhưng đỡ chân trước lại dính chân sau. Tôi uống nước vào nhưng đau quá làm tôi không giữ được mà nhiễu cả ra. Lúc đó ai mà thấy mình vậy thì còn gì là hình ảnh nhưng thú thật, nếu bạn thấy tôi lúc đó, một thằng to cao lại đang rên như con mèo thì tôi cũng chẳng còn gì để mà xấu hổ nữa.
An angel came down, one night in the Earth. Thiên thần hộ mệnh của tôi là cô bạn người Mã xuất hiện. Cổ cho tôi một sachet muối nói tôi uống kèm với nước. Vị mặn và ngọt làm tôi tỉnh lại. Tôi nhớ một lúc sau, khi uống nước một ít muối còn đọng trong kẽ răng tan ra, tôi vẫn còn xúc động. Rồi cổ cho tôi hai viên capsule gì đó nữa. Tôi uống tất. Lúc đó ai bảo gì làm nấy. Cổ còn giúp tôi đứng dậy, kê giày vào mũi chân tôi để giúp tôi giãn cơ. Tôi biết trong cuộc chạy này, nếu có cơ hội bạn nên chạy trước để hoàn thành công trình của mình đã. Thế nhưng, cô lại đi với tôi một đoạn khá dài và khi lên đến đỉnh, cô chia tay để đi cùng nhóm bạn Mã với lời chúc tôi may mắn và hẹn gặp lại ở đích. Còn lại mình tôi, trơ trọi trên đỉnh dốc, ngồi lôi ổ bánh mì thần thánh, mợ hộp bơ đậu ra quẹt ăn. Lúc này tôi mới nhìn cảnh vật một cách chủ động nè. Trời đã chạng vạng, và tôi không biết ngồi trong bao lâu nữa.
Điểm "chết" ở con dốc cuối
Ê, Tú kìa. Đó là tiếng VA và kéo sau là nguyên một ben với đầy đủ 4 người theo sau. Tao tưởng mi về đích rồi chứ? Hehe, về sao nổi mà về. Bây giờ đúng là lúc hát "Anh em ta về" là đúng nhứt. Cách đích còn khoảng 5K nữa thôi và đường chỉ có thả dốc. Hai bạn chạy trước, tôi, VA chạy sau vừa chạy và hát. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi hát được nữa, từ Dương Thiệu Tước đến Đan Trường, từ Trịnh Công Sơn đến Bức Tường đủ cả. Trời tối, bọn tôi quyết không bật đèn để mắt quen với bóng đêm đang về. Gặp ai chúng tôi cũng hỏi sắp đến đường cái chưa? Lại hi vọng, lai ráng sức để rồi đặt chân lên đường bằng chúng tôi mới biết mình vậy là đã sống sót rồi.
Trên đỉnh cao cuối cùng
Chạy trong chạng vạng
Chúng tôi chạy, chạy trên đường nhựa cho thỏa nỗi lòng, cho quên đi những cung đường đầy bùn bám phía sau. Chạy, chạy đi, tim tôi hơi nhói đau nhưng không thành vấn đề gì. Đến một khúc cua, ánh sáng đô thị (resort) hiện ra, hai thằng la hét như điên, phấn khích tăng lên, còn gì để giữ nữa. Xõa hết. Khi chân chúng tôi chạm trên con đường lát đã treo Quốc kì, chúng tôi la hét, đập tay với tất cả những người đi bộ lững thững ra cổng. Hai thằng xốc lại đội hình để chạy vào Finish Line cho đường hoàng nhất và rồi, những lá cờ màu xanh cùng tiếng nhạc xập xình đã đến. Tôi nhảy một bước thiệt dài để rồi lao vào vòng tay của anh Bảy đã về trước đó. Ui, sao tôi hạnh phúc thế. Chụp ảnh, mở giày, ghi thời gian, gọi điện cho vợ là anh đã về đến đích an toàn sau 11 giờ 29 phút.
Về đích rồi
Tôi nghĩ gì khi tôi chạy ư? Nhiều lắm các bạn ạ. Tôi ráng nhớ lại từng cảnh một, từng cung đường, phiến đá đã khơi giúp tôi khơi ra các suy nghĩ này. Còn con người, đó là tác nhân đã giúp tôi rất nhiều để hoàn thành chặng đua. Tôi đã nói, cảnh vật đẹp, người dân nghèo nhưng tôi không sao để chụp lại được. Tôi xin mượn các tấm hình của các bạn trên Facebook để làm kỉ niệm và minh họa cho bài viết của tôi.
Cám ơn các bạn rất nhiều. :)