Chào mọi người,
Tú gửi đến mọi người một vài ghi chép, ghi chú, ghi nhận về những ngày đã trải qua mà có liên quan đến Vietnam Mountain Marathon, một trong những cuộc thi "dễ sợ" nhất mà mình từng được tham dự. Cuộc thi này là một trải nghiệm thực sự.
Bài viết này sẽ có 2 phần và nếu như không có gì trục trặc, trúc trắc các bạn sẽ đọc trong 3 ngày sắp đến nhé:
1. Tôi chuẩn bị gì cho Marathon.
2. Tôi nghĩ gì trong khi chạy.
Phần một: Tôi Tôi chuẩn bị gì cho Marathon.
Con đường Quốc kì dẫn vào điểm đích.
Nói là chuẩn bị cho cuộc thì vẫn quá, tuy nhiên vẫn phải có để mà tránh các điều có thể xấu nhất. An toàn mà, tôi còn vợ còn con và tôi vẫn muốn các cuộc thi là để được vui chơi, nạp năng lượng để chiến đấu. Do vậy, tôi làm như thế lày.
- Tháng 09/2013: đọc các thông tin liên quan đến cuộc thi năm 2013, nghe đâu chỉ có 100 VDV cho 3 nội dung
- Tháng 05/2014: hoàn tất đăng kí cho nội dung 42K. Còn 3 tháng rưỡi nữa để lên kế hoạch và mua các vật dụng cần thiết.
- 31/08: hoàn thành Marathon Danang 2014 với một sự lo lắng nhẹ khi chân đứng ko vững và còn bị đau
- 01/09: chân hồi phục và tự tin hướng về Sapa. Lên Danh sách cho những thứ mang theo.
- 06/09: Chạy một vòng Sơn Trà 18K để quen cảm giác đồi dốc và lấy tinh thần. Thế là tinh thần hoàn toàn sảng khoái, chân còn đau nhẹ nhưng ổn. Tốt rồi.
- 13/09: lại Chủ nhật chạy nhẹ nhàng nhất có thể sau một tuần ăn chơi và nhậu nhẹt. Cơ thể tôi như trương phình lên hai ngày cuối tuần để tôi tút lại. Và đây có thể xem là bữa chạy cuối cùng trước khi lên Sapa.
- Thứ tư, ngày 17: sáng chào tạm biệt vợ, anh đi đây. Con ở nhà với mẹ ngoan nhé. Mang theo hành trang 02 balo, trực chỉ hướng văn phòng Công ty giải quyết vài công việc. Và chiều, Hà Nội ơi, ta đến đây. Tú chính thức sống trong những ngày cho cuộc thi mà cũng là lần đầu tiên Tú tôi lên Sapa, một vùng đất mà tôi hoàn toàn mù tịt về địa lí, địa danh cho đến biển số xe, mã vùng điện thoại,... Vật vờ chờ máy bay bị hoãn, lại vật vờ đi xe khách đi từ Sân Bay về Hà thành. Xe dừng ngay công viên Thống Nhất, ah ha. Té ra đây là nơi mà các bạn Hà Nội vẫn tập trung nhau hàng tuần để chạy đây. Công viên đẹp quá. Hà Nội vẫn là Hà Nội với những công viên, hồ nước, hàng cây và cả những bác taxi mở phanh cúc áo đến tận ngực đến mới mình lên xe. Một vòng taxi qua những cái tên thiệt là lạ như Thể Giao, Hoa Lư, Trần Khát Chân để đưa mình đến Võ Thị Sáu, phường Thanh Nhàn (cái tên thiệt là đẹp), nhà của dì, nơi mọi người đang chờ mình đến để ăn cơm. Tắm rửa phát gọi là phủi đi bụi trần, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhiều chuyện quá đến khi hết 4 lon bia nhậu với quả trám luộc chấm mè tuyệt ngon, ngà ngà và ta đi ngủ. Ngủ ngon quá, không mơ mộng gì cả.
- Thứ năm, ngày 18: Trời mưa to quá. Sau khi ăn sáng, mọi người đi làm, lôi cuốn sách Hỏa ngục ra đọc. Đọc chán ở trong nhà rồi ra cafe đối diện Công viên Tuổi trẻ đọc tiếp. Truyện vẫn hay đó nhưng tôi đã thấy nó nhàn nhạt rồi. Cô bé đồng nghiệp cũ gọi đi uống cf. Leo lên đi cả mười cây số uống cf làm ông taxi phải lặp lại ba lần. Thấy em nó khỏe và hạnh phúc khi ở Hà Nội là tốt rồi. Lên xe, về nhà ăn trưa. Lại đọc tiếp câu chuyện ở Firenze, trời vẫn mưa. Có lẽ trời mưa nên để thằng này nằm khểnh ở nhà đọc sách chăng. Đọc chán, đi bơi thôi, hỏi ra mới biết là hồ bơi cách nhà 50 mét. Ôi sướng chi lạ. Đến cổng bể bơi, bác bảo vệ mặc áo ba lỗ phán "Đóng cửa nhé". Đấy, thế mới là Hà Nội. Về thôi, plank phát cho có khí thế. Ăn xong và tiếp tục đọc sách, trong đầu chằng có gì là chạy nhảy cả. 8h, chào mọi người, xách balo lên ra địa điểm tập kết ở khu phố cổ gặp các anh em từ Hà Nội, Sài Gòn. Má ơi, tôi thấy phố cổ sao mà ngộp đến thế. Người người, nhà nhà, dây điện chen nhau. 9h, uống li nước mía tại Ga Trần Quý Cáp, phải nói là cực dỡ, vừa chua vừa nhạt thế mà 15 ngàn. Thôi, không nghĩ đến nữa. Thêm một số người đến nữa thế là mọi người chụp ảnh kỉ niệm sân gà một ngày mùa thu đầy mây. 4 anh em vào một phòng với một cái đèn đọc sách màu đỏ nữa. Nhìn cũng hay! Cả đời mình đi công tác bằng tàu chưa thấy kiểu này, hỏi ra mới biết là toa dành cho khách Du lịch chịu chơi. Ngoài ra còn có riêng một toa của Khách sạn gì đó còn đẹp hơn nữa. 10 giờ hơn, nằm đọc sách, được chục trang thế là đồng bọn í ới đánh bài. Ừ thì đánh, đang tỉnh táo, truyện thì ngày càng chán, lại đánh bài cũng dịp dễ bắt chuyện với mọi người nữa. Bài Uno, lạ hoắc, chơi luôn, chơi thế nào gần đến một giờ sáng, ỏm tỏi thế nào để nhân viên nhắc nhở làm ồn người khác. Vận động viên như bọn tui là thế đó. Chẳng cần để ý gì lắm, thức đêm thức khuya bù khú. Nhưng vẫn phải đến giờ đi ngủ. Ngủ không được, tàu ở đây thật là lạ, những tiếng va vào gầm thiệt là to mà trước đây chưa từng nghe đến cứ đập vào tai tôi đến liên tục.
- Thư sáu, ngày 19:
+ Sáng: tôi dậy với đầu óc lâng lâng vì say tàu đồng thời vì tiếng loa tàu như dội vào tai. Tôi thấy đánh thức là điều không ai muốn nhưng đánh thức bằng tiếng nói từ toa tàu ở Việt Nam là cực kì hiệu quả. Mọi người í ới nhau gọi dậy, mua bánh giò ăn. Bánh ngon quá, chỉ tiếc thiếu tí nước mắm pha ớt bột nữa là hoàn hảo. Tàu dừng. Tôi xuống sân ga và chóng mặt quá. Say tàu rồi, và cảm giác say tàu nó dai dẳng lắm, cứ ù ù bên tai. Tôi lờ đờ bước vào khu vực chờ xe cùng anh em, tôi gọi một li cafe sữa và (suýt) phụt, li cafe dở nghí. Đúng lúc đó tôi mới thấy là đồ ăn thức uống ở bến bãi hình như có một công thức chung cho cả nước. Hoặc có lẽ do cảm giác khó chịu nên mình mới suy nghĩ vậy. Thế là tôi lững thững đi dạo ngắm phố phường Lào Cai, nơi mà có lẽ chưa biết có dịp nào ghé lại. Thành phố này cũng như chàng thanh niên mười lăm tuổi với đầy những mun trứng cá và móng tay đầy ghét. Hai thứ luôn đi với nhau. Xe đến, mọi người lên đèo trực chỉ hướng Sapa. Lên xe thì tôi lại tỉnh ra. Ui cảnh đẹp quá. Mấy anh em trên xe nói chuyện xe pháo rong ruổi trên các cung đường lộ cho đến đường làng, rồi chạy bộ trên đường cho đến chạy trên đồi, rồi gia ghiếc, rồi tai nạn lật xe, vui phết.
Đến Sapa nhận phòng ở Mimosa, trước quán có hiệu Lavazza. Ta lên phòng bốn lẻ ba.
Tôi được cùng phòng với hai cô gái nên khoái tợn. Vì theo kinh nghiệm ít ỏi tôi có là ở với chị em bao giờ cũng nhiều đồ ăn. Lên phòng rồi tôi mới biết là mình mang nhiều hơn họ. Hehe. Nhắc đến chuyện ăn, mọi người rù nhau đi ăn trưa. Có lẽ cũng là buổi ăn đông đủ nhất của tất cả mọi người tham gia. Vui phết, ăn uống no say thì lại buồn ngủ. Nhưng sao lại ngủ? Khi nghe có anh trong đoàn rù đi khảo sát đường chạy ngày mai thế nào thế là hấp, thuê xe và đi thôi. Tôi đỉ chủ yếu để ngắm cảnh và nhìn thiên hạ, bản làng khi tâm trạng thoải mái nhất có thể. Khi băng qua những con suối, tôi co giò lên để tránh nước, làm sao đôi giày khô nhất có thể. Thiệt là buồn cười vì nó chẳng có ý nghĩa gì trong mười phút sau xuất phát vào ngày mai cả.
Trời và phướn tuyệt đẹp
+ Chiều: sau khi rong ruồi mười mấy cây số, mấy anh em đến Topas nơi những người có tiền ở lại tham dự (cổ vũ) cho cuộc thi. Đúng là khác biệt thiệt, tôi lên Sapa chỉ dám ở phòng có mười đồng, mà còn chia ba ra nữa. Lên đây phòng trăm đồng có khác. Ti toe chụp ảnh trên con đường Quốc kì dẫn vào Finish Line. Một màu xanh của cờ và trời hòa vào nhau tuyệt đẹp. Trời có pha chút nắng đủ để làm say đắm các bác Tây ngồi gác chân lên ghế uống bia hóng gió. Thiệt là đã thay các bác. Về thôi. Mấy anh em chạy lòng vòng lèo vèo một lúc nữa thế là tôi thấm mệt và tách tốp về thôi. Về đến khách sạn thì tôi buồn ngủ rũ cả ra thì một nhóm khác lại rủ nhau đi khám phá Cat Cat gì đấy. Ừ thì đi tiếp, lần này đi có chị em nữa mà. Mà ở đâu có chị em thì sao lại không đi. Lại đi, gửi xe, xuống dốc, thăm những cung đường ruộng bậc thang, ngồi hóng gió ở triền đồi, tạo dáng chụp ảnh. Chụp xong thì lại hì hục lên dốc để tránh cơn mưa. Tôi thở như trâu chắc sau khoảng năm trăm mét cho chuyến cuốc bộ thư giãn này. Một ý nghĩ bật lên, sáng mai là bốn mươi hai đó nghe. Rùng mình.
Buổi chiều yên ả.
+ Tối: tắm rửa kì cọ sạch sẽ, xức ít nước hoa lên cho bảnh và đi ăn tối dạo phố. Bữa ăn thanh đạm hơn và cũng ít người hơn. Tôi chỉ nhớ cô bé tên Hương Karria gì đó phục vụ ngộ lắm. Mọi người lại nói chuyện về các cung đường, độ cao, thời tiết. Tôi mệt rồi nên cũng không góp chuyện lắm chỉ nhớ là lăng xăng chạy bàn bưng bê gì đó lúc trước bữa. Về đến khách sạn, chuẩn bị đồ cho ngày mai, lên giờ cho báo thức ngày mai, chụp ảnh cúng thần Facebook và mong thần phù hộ bọn con lết xác được về. Tôi ngủ ngon trong cái chăn dày cộm và hơi lạnh đang phủ ngày càng dày hơn bên ngoài thị trấn.
"Những thứ họ mang - The thing They Carried - Tim O'Brien"
- Thứ bảy, ngày 20, ngày thi: sáng thức dậy, trời mưa.