Ngay sau cuộc thi, phóng viên của World Runner (WR) đã mời một trong các VDV tham gia trả lời phỏng vấn. Khác với các lần trước, lần này WR chọn một người về đích sau sau một tí, đại diện cho chủ nhà và tất nhiên có dáng đẹp. :) Xin gửi đến Quý độc giả bài phỏng vấn độc quyền của WR với anh Anh Tú Hoàng Kim (atHK):
|
Hình do nhân vật tự cung tự cấp :) |
- WR: chào bạn, cảm nhận của bạn như thế nào sau cuộc đua?
- atHK: chào bạn, có ba chữ "Thật tuyệt vời". Đây là nội dung Marathon đầu tiên tôi tham gia và được thi đấu ngay trên mảnh đất tôi sinh sống. Thời tiết mát mẻ, không khí sôi động. Bạn biết đấy, khi còn đích khoảng 1K cuối, tôi thực sự rất xúc động khi lao về trong tiếng cổ vũ của gia đình, bạn bè từ khắp các miền về. Giây phút đó thực sự quan trọng và đầy ý nghĩa.
- WR: Chà, tôi có thể thấy sự dâng tràn cảm xúc qua lời nói của bạn. Sau 42K bạn vẫn ổn chứ?
- atHK: quá ổn và chưa bao giờ ổn như vậy. Chân tôi đau lắm, da tôi bỏng rát khi ở ngoài trời gần 6h đồng hồ nhưng liều thuốc tinh thần đã làm giảm đi rất nhiều. Tôi tin rằng rất nhiều các anh chị em đều có chung cảm giác như vậy. Mỗi người đến đây đều có một mục tiêu riêng tuy nhiên khi đã trên cùng một cung đường chạy, tôi nghĩ nhiều người cũng đã trải qua những giây phút với đầy đủ cung bậc: hưng phấn, mệt mỏi, bất lực, đau đớn, bùng nổ và nhiều nhiều nữa. Tôi thì thích cái cảm giác sau này khi đứng trên tòa nhà làm việc khi nhìn xuống cung đường mình đã chạy qua, mỉm cười và nói thầm "Nhìn lại ghê thiệt nhưng rồi cuối cùng cũng xong".
- WR: Thế còn việc tập luyện của bạn như thế nào để hoàn thành chặng đua?
- atHK: nói thật với bạn là việc tập luyện của tôi không theo sát giáo trình lắm, đặc biệt khi mình bị chấn thương. Việc chấn thương đã làm tôi rất bối rối và rất e sợ mỗi khi tôi nghĩ đến ngày thi. Việc thi chạy Marathon này đúng là hoàn toàn tự nguyện, không có một thành tích hoặc áp lực nào cả. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi vẫn lo sợ, một nỗi lo sợ ngấm ngầm. Trước đó, tôi đã chạy được khoảng 3 năm, thi đấu ở một số giải từ 10K, 21K. Cung đường chạy hôm nay tôi cũng đã quen mòn gót chân nhưng tôi vẫn sợ.
-WR: trong quá trình chạy trong ngày đua thì bạn có sợ không?
- atHK: sợ chứ, nhiều nữa là đằng khác. Đó là khi cơn chuột rút đầu tiên xuất hiện ở K22. Đó là khi nắng bắt đầu chiếu gay gắt hơn làm tôi nhớ đến việc say nắng của năm ngoái. Hoặc là khi đến K28 thì thấy có một bạn nằm bất động trên vỉa hè đang cần sự chăm sóc y tế. Cầu mong bạn ấy không bị gì nặng. Rồi sợ "đường dài nghĩ đến chặng đường mà kinh".
- WR: vậy bạn đối phó với cái sợ đó như thế nào?
- atHK: có những cái sợ mình biết được hoặc đoán được thì phải chuẩn bị để tiếp nhận nó. Nhắc đến đây thì tôi chuẩn bị những vật dùng cần thiết như giày, mũ, kính còn cần phải tất, nước, đồ ăn. May mắn trước giờ chạy, tôi được vợ nấu cho một tô mì thịt bò (phải nói là tô bò mì vì bò nhiều hơn mì) hoành tráng để nạp năng lượng chứ không thì lết xác. Rồi trong khi chạy khi thì niệm thần chú câu "Đường chia nhiều chặng nhỏ - Để thấy đích không dài" hoặc mệt quá thì phải hét lên một tiếng thật to để xua đi nỗi cô đơn trên đường chạy.
- WR: tôi thấy bạn mặc áo SRC - Sunday Running Club trong suốt thời gian chạy. Đây là gì?
- atHK: à, đây là một CLB chạy bộ mà chúng tôi thường xuyên gặp nhau để trao đổi thông tin và để chạy cùng nhau. Tôi vốn là người không khoái tham gia các phong trào phường hội nhưng thực sự trong môn chạy bộ trong một CLB như thế này khiến tất cả mọi người có thể động viên nhau mà chạy và việc duy trì thói quen này là một điều hết sức cần thiết. Các thành viên trong CLB mỗi người có một thế mạnh để từ đó hoàn thiện lẫn nhau, chia sẻ lần nhau để từ đó tạo ra một phong cách sống thực sự lành mạnh. Chúng tôi cảm thấy như vậy là may mắn lắm rồi.
- WR: bạn nói là chạy được 3 năm rồi thế còn sắp tới như thế nào?
- atHK: tôi cũng chưa biết sẽ như thế nào (cười). Sắp tới đây, tôi sẽ chạy Sapa cũng 42K trên đường núi. Đó là một thứ thách thực sự. Còn xa hơn thì tôi chỉ dám nói là tôi vẫn sẽ cố gắng để duy trì chạy đến mức có thể. Đơn giản là việc chạy này đã cho tôi quá nhiều thứ mà trước đó tôi có ngồi một chỗ cũng không thể tưởng tượng được. Nó vui lắm bạn à. (cười to)
- WR: cám ơn bạn và chúc bạn sức khỏe để tiếp tục hoàn thành những cung đường tiếp theo.
Bài viết này được hoàn thành với mong muốn được lưu giữ lại những khoảnh khắc thật đẹp của tất cả các anh, chị, em đã về Đà Nẵng chạy trong cái mát lạnh của gió biển buổi sớm mai.
Thay cho lời kết là của J.P. Sartre "Con người là tự do tuyệt đối. Bản chất con người đã do con người tự tạo ra, nên con người là tuyệt đối tự do". Chúng ta chạy vì chúng ta thực sự tự do. Tú nghĩ vậy :)