Nếu bạn đọc biết qua về lịch sử các giải mà tôi đã kinh qua thì có thể biết tôi gặp vấn đề với Hệ tiêu hóa khi thi (Gastro Intestinal Stress). Kết quả là các lần bị đó là thời gian chạy của tôi cũng ngang với thời gian chạy và có thể hình dung như thế này: chạy - nôn - chạy - nôn - đi bộ - bụng rỗng không - mồ hôi lạnh - tiếp nước - nôn - đi bộ - cứ thế.
Kết quả ở các giải Ironman của tôi lần lượt là 10:43 (Coeur D'Arlene, 2012); 13:41 (Cairns, 2013); 12:19 (Frankfurt, 2014); DNF (Malaysia, 2014) và 10:35 (Đài Loan, 2015) trước giải ở Malaysia. Ở Đài Loan, nơi tôi có kết quả tốt nhất thì tôi đã bắt đầu một chế độ ăn uống nghiêm ngặt. Tôi định lượng tất cả các thứ tôi ăn vào mỗi tuần. Thế là buổi ăn quan trọng cuối của tôi là rơi vào 3 ngày trước ngày thi và tôi ăn chủ yếu là nạp carb, tránh các chất xơ. Buổi sáng trước ngày thi tôi ăn hỗn hợp Dâu tây, hạt lanh, hạt chia với sữa, thêm chút cà phê nữa. Tôi cũng có tham khảo các chế độ dinh dưỡng với HVL của tôi và từ cô cháu, đang học về Khoa học vận động (Kinesiology) và Dinh dưỡng nên tôi áp dụng luôn
Tôi thức dậy lúc 4:40 và xuất phát ra địa điểm xuất phát cách khoảng 25k cùng với 3 cổ động viên. Đến nơi lúc 5:15. Tại Khu vực để xe, tôi kiểm tra con xe, đặt thức ăn nước uống lên em nó. Các giải Ironman không cho phép để các túi đựng đồ tại khu vực này. Thời tiết tại Mã Lai là rất nóng nên tôi phải để các đồ vật sẵn trong các túi của áo đạp xe trước. Điều này giúp cho việc chuyển tiếp diễn ra nhanh hơn.
Tôi lên kế hoạch cho việc ăn uống các thứ tôi chuẩn vị sẵn khi đạp. Tuy nhiên do cái tủ lạnh của Khách sạn tệ quá nên tôi vứt hết các món vào sáng khi thi. Phương án dự phòng đã được tôi mua sẵn vào ngày hôm trước. Các món không thể thiếu là 4 thanh high5 cùng Gel và 16 viên thuốc muối để dùng trong suốt thời gian đạp xe.
Về nước uống thì tôi pha sẵn 3 lít điện giải. Một bình 750ml có khoảng 400mg Natri. Tôi không sử dụng các loại như Gatorade vì các món này làm tôi đầy bụng. Phần còn lại tôi để sẵn trên xe và sẽ pha loãng với nước lấy tại các trạm tiếp cho suất phần đua.
Trước khi thi thì tôi uống khoảng 750ml nước điện giải, li cà phê thứ hai và một gói gel 45 phút trước khi xuống nước. Chúng tôi tranh thủ chụp hình cùng nhau cùng với Ramzul và David và tất cả cùng chúc nhau may mắn và đi xuống khu vực xuất phát.
Tôi có một tai nạn nhỏ khi đang tập bơi số là ngón tay cái tôi bị rách do cứa vào cái phao bơi. Không nhiều máu lắm nhưng quả là khó chịu. May quá là phần thi diễn ra trong khu đầm phá nên không có con cá mập nào lảng vảng gần đó. :-)
Phần bơi xuất phát theo từng chặng với từng 4 người một, cứ cách 5 giây là 4 người đi. Ban tổ chức chia các VDV thành 4 nhóm dựa vào thành tích trước đó. Điều này khiến tôi thấy thoải mái hơn và tự tin hơn và chắc chắn điều này khác với việc xuất phát cùng một đoàn người như trước đây.
Đây là năm thứ hai tôi liên tiếp tôi thi Ironman ở Malaysia. Đường bơi được gắn các phao nổi để định hướng. Giữa các phao cũng có dây nối và các phao nhỏ với cờ xanh gắn trên. Mỗi cái phao cách nhau 40m. Điều này giúp việc quan sát và bơi thẳng dễ dàng hơn. Tôi cứ bám lấy đường phao đó và làm hai vòng. Thế là hoàn thành trong 1:09 và tôi rất hoan hỉ như các bạn đã biết rồi đó. Tôi có thể đẩy nhanh hơn một chút nhưng thôi lên bờ sảng khoái là tốt. Còn rất nhiều phần khác ở phía trước mà.
T1, không có vấn đề gì. Tôi thậm chí còn nghe các cổ động viên gọi to tên tôi nữa chứ.
Khi ở trên xe, tôi có một túi đựng 9 gói Gel, một túi đựng 4 thanh dinh dưỡng và một chai nước để ở túi giữa và hướng đến mốc 180km. Bây giờ là khoảng 8h30 và trời đã nóng rồi. Mọi chuyện có vẻ ổn. Nhịp tim tôi cao hơn dự định một chút và tôi nhắm sẽ đạp nhẹ nhàng ở vòng 1. Tại trạm tiếp nước đầu tiên, tôi đổi bình nước và thấy rằng mình uống nhiều quá. Tại trạm thứ hai, tôi lấy luôn hai bình và cứ thế ở các trạm tiếp theo. Tôi đổ đầy bình nước vào bình gắn phía trước.
Tại km số 30, tôi lao phải một cái lỗ trên đường thế là cái nắp bình trước rơi xuống đường thế là nước cứ bắn ra ngoài hết. Vậy là gần như tôi uống khoảng 6.5 - 7 lít nước cho 5:27 đạp xe.
Mấy cái hố trên đường quả là vấn đề trên đường đạp nhất là khi bóng cây cũng làm cho việc quan sát nó rất khó. Tôi thấy dường như khoảng 10 bạn phải dừng lại để vá lốp. Tôi chỉ biết mong cho họ gặp may mắn khi gặp phải sự cố này. Liên quan đến việc này, tôi dùng lốp Continental Gator Skins loại 25mm cùng với lớp Kevlar Mr. Tuffy tráng một lớp bột rôm sảy giữa bánh và ruột. Điều này giúp ích ít nhiều đến việc tránh thủng lốp.
Tôi còn gặp hai vấn đề nữa trong phần đạp xe. Đó là tôi phải nhận phần phạt dừng xe lần đầu. Nghe thiệt là đau lòng nhưng không thể tranh cãi. 3 người chúng tôi đang chơi trò mèo đuổi chuột và khi vượt nhau cũng đúng quy định. Tôi đang đứng thứ hai trong nhóm và không nằm vùng núp gió. Thế là tôi tăng tốc để vượt người phía trước với vận tốc khoảng 42kph và nhịp tim tăng hơn 10%. Tôi giảm tốc thì bạn phía sau lại vượt lên và tôi để cho khoảng cách giữa hai xe là 10m thì ông trọng tài ngồi trên xe mô tô cho tôi một phần phạt. Không có thông báo gì cả và tôi là người duy nhất dính án trong nhóm 9 người.
Vấn đề thứ hai là cái đề điện. Tôi đúng là không có duyên với món này trên xe. Hết gặp hỏng hóc hồi tháng 10 2012 và sửa chữa xong. Tôi đạp 2 lần 200k nữa không có vấn đề gì. Anh thợ sửa xe cũng khuyến cáo tôi mang thêm pin dự phòng và tôi nghe theo. Tôi đã thay luôn pin mới ngay trước ngày thi và đạp đến 60k thì pin chết!! Tôi dừng lại và thay khá nhanh để còn hoàn thành 120k nữa. Như ở Đài Loan, tôi vượt khá nhiều người khi lên dốc ở líp lớn. Tôi tăng tốc mạnh với vòng chân nhiều nhất khi xuống dốc. Tại con dốc dài nhất gần thị trấn Kuah, tôi đạt vận tốc lên đến 77kph khi xuống dốc vẫn giữ được tốc độ 20kph ở các con dốc tiếp theo.
Không còn vấn đề gì nữa. Vận tốc tôi đạt trung bình là 32.5kph trong 40K đầu. Đến Km 140 thì tôi đạt được gần 35kpm thế là bị dính phạt. Cùng với việc dừng thay pin và đi tè sau đó thì theo đồng hồ Garmin tôi đạp 5:17 và vận tốc trung bình là 34.4kph. Thực tế là thời gian của tôi là 5:27 vì các vấn đề trên.
Điểm chuyến tiếp T2 quả là phần đã nhất của cuộc thi. Đó là một nơi có điều hòa mát lạnh cách 250m so với đường chạy. Và ngoài đường chạy thì nhiệt độ lên đến 34 độ C rồi. Tôi chuyển tiếp không quá nhanh cũng không quá chậm. Tôi mang tất và bắt đầu chạy. Km đầu tiên là hơi nhanh khi tôi chạy pace 4:45. Tôi bắt đầu hi vọng sẽ hoàn thành ở pace 5 và chung cuộc là 3:30 cho phần Marathon này. Tôi cũng định sẽ đi bộ ở các khu vực tiếp nước để bổ sung đủ và làm mát cơ thể chút xíu.
Tôi thực hiện đúng kế hoạch đưa ra đến km số 12. Đồng hồ chỉ ra pace của tôi là 5:45. May mắn là cơ thể tôi lúc đó khá ổn và việc tiếp nước đều trơn tru. Tôi không mang theo đai đựng nước mà chỉ cầm một bình 220ml. Đến trạm nào tôi cũng đổ đầy bình và không quên uống một hoặc hai hớp coke. Phần dinh dưỡng của tôi còn lại là một thanh Honey Stinger và Clif Shot và 7 viên thuốc muối cho toàn bộ chặng đường.
Năm nay khu vực về đích không đặt tại điểm T2 nữa. Ban tổ chức dời ra khu vực biển và gần với Khách sạn của chúng tôi. Sau 23k tôi nhớ đến câu nói của thằng con trai tôi là vì sao tôi lại tập luyện nhiều vậy. Tôi bảo là một là bố tập để vận động quyên góp tiền cho các bạn trẻ em. Thứ hai là cố gắng để đi đến giải vô địch thế giới Kona. Tôi biết chắc là nếu nằm trong Top 4 nhóm tuổi thì tôi sẽ có vé. Ở Đài Loan, tôi đã xếp thứ 3 rồi con chuột nó rút ở những cây số cuối thế là tôi đứng thứ 9. Bằng những tính toán của mình, tôi sẽ có thể đạt được
Cái đồng hồ Garmin của tôi hết pin tại km số 24. Đến lúc này tôi biết đang đứng ở thứ 9 cũng không chắc là tôi có thể đẩy nhanh hơn được không. Bằng cảm nhận, tôi biết tôi có thể làm được. Tôi đã từng đạt thời gian tốt nhất ở giải 70.3 mà không cần hỗ trợ từ thiết bị đo nhịp tim. Tôi tập trung vào phom chạy và nhìn vào các bảng đánh dấu đường phía trước. Tôi vượt một số người và gần như không đi bộ trong suốt 2 trạm nước cuối cùng. Tôi cũng không biết mình đang ở đâu trong nhóm tuổi của tôi nhưng cố không để ai vượt mình. Hai cây cuối thì tôi bắt đầu tăng tốc và ngoái nhìn lại xem có ai phía sau mình không khi cách đích vài trăm mét để đảm bảo về đích hoành tráng.
Tại vạch đích, nơi các người thân của tôi đang đợi và thằng nhóc con tôi nói Bố ơi, bố về thứ 4 rồi. Và thế là tin tức bắt đầu lan ra cho tất cả bạn bè tôi biết, tôi về thứ 4 và Kona đã nằm trong tay ta. Chúng tôi rất phấn khích và năm sau sẽ là mục tiêu đứng nhất Ironman và Kona nữa.
Khi tôi viết những cái này thì đúng là tôi tôi còn không tin nữa là. Lúc 32 tuổi tôi đã bể phom rồi với 92kg. Nay ở tuổi 44 tôi đã đứng hàng top 1% của những người hoàn thành Ironman. Tôi giảm cân nè trong suốt 6 năm tập luyện và phát hiện ra bộ môn này. Tôi có một sức khỏe tốt và một cuộc sống cân bằng. Ngoài ra tôi cũng tham gia các hoạt động từ thiện nữa chứ. Ở một bài viết khác tôi sẽ đưa ra các tấm hình trước đây của tôi và cách nào tôi đạt được như ngày nay.
Bạn có thể đọc thêm các bài viết về Todd Gilmore cũng như những đóng góp của anh ở đất nước chúng ta. Theo như trên Blog của ảnh: ảnh tự nhận mình bên cạnh một VDV Triathlon, anh là một người cha của 3 đứa con. Anh muốn thông qua các hoạt động thể thao của mình để quyên góp tiền cho tổ chức từ thiện Newborns Vietnam và Heartbeat Vietnam. Quả là một con người rất đáng để chúng ta phải học hỏi.
Chúc ảnh và gia đình có một sức khỏe cho chặng đường phía trước. :)