Quả thật với những gì tôi đã có trong suốt 6 ngày ở hòn đảo Langkawi và đỉnh điểm là ngày thi 12/11, tôi chỉ có thể dùng hai từ QUÁ ĐÃ. Những trải nghiệm mà dân thể thao Triathlon bọn tôi dành mười mấy tiếng trong ngày dường như khó có thể phai mờ.
Xin được bắt đầu như sau. Xin lưu ý là bài viết có thể khá dài như những gì tôi đã trải qua.
Phần 1 - BƠI và trước đó
Ăn sáng ở phòng như kế hoạch, làm thêm mỗi thằng một cốc Cafe mua ở quán Mac đối diện, trả đến 20RM cho đi 1.5k lên đến điểm tập trung và xếp hàng ở những vị trí cuối cùng để lên xe, tôi và MA ngồi ở lối đi. Cả đám im lặng băng qua những con dốc để đến với Danna Resort và tôi cũng im lặng đi bộ đến với con xe của mình trên tay là một lô lốc các vật dụng để làm những công tác cuối cùng cho ngày thi diễn ra trong 1 tiếng nữa.
|
Bãi biển Kok trong sáng ngày thi đẹp thế này đây |
Như một cái máy đã lập trình, tôi lần lượt đổ bột Pocari Sweat vào các bình nước, dán 08 gói gel lên khung xe, bỏ vào hộp bento box thêm 4 gói, 1 lọ thuốc NUUN và 20 viên thuốc muối. Tiếp đến là kiểm tra lại các lốp, thắng đã vào vị trí hay chưa. Lốp hơi mềm và tôi ra khu vực bơm để bơm công cộng vì quên đem bơm theo. Để rồi vì không quen bơm mới nên thành ra kết quả lốp hết hơi mà không bơm được tẹo nào. Khá lo lắng, tôi đành nhờ một bạn bên cạnh đứng ở hàng rào mượn bơm của bạn í. Ông bố đứng ngoài cầm bơm có vẻ cay cú con thú. May quá, mọi việc đâu vào đó.
Tôi cảm ơn và quay lại với đống đồ lề của mình, tợp hớp cà phê, gắn giày vào pedal và bỏ 05 gói bánh vào giày sẵn đó. Mọi việc đã xong, tôi ngồi tựa vào điểm nối giữa hai giá xe để tiếp tục uống cà phê và nhìn ngắm mọi việc đã xong. Nhắm mắt trong 3 phút nữa để trấn tĩnh lại vẫn trong tư thế tựa lưng. Tất cả đồ dùng cuối cùng đều để trong túi Street Gear màu đen để theo đúng yêu cầu Ban tổ chức là khi dắt xe ra, sẽ không còn bất kì vật dụng nào ở dưới.
6h40, tôi đứng dậy nhìn về phía xem thế nào thì cu cậu chắc đã ra gửi đồ rồi. Tôi cũng đi thôi với 03 túi như sau: Túi Đen để các đồ vật linh tinh còn sót lại sau set up, trong đó rất quan trọng là áo quần sạch, dép, dầu gội để dùng sau khi về đích. Túi Special Need cho đạp xe là 02 gói Pocari Sweat được đặt ở vị trí cây số 100 và túi Special Need cho chạy với duy chỉ có lá cờ đang nằm trong hộp mới coong mà vợ tôi mới mua trước khi ra sân bay. Tất cả đều đính số 257 để chờ tôi lấy lại.
Ở khu vực gửi đồ, tôi mới gặp lại 2 anh em. Như đã nói ở bài trước, tôi khá hồi hộp dẫn chứng là nhịp tim đều trên 90 cả. Chúng tôi nói chuyện nhát gừng và vào bãi biển. Khá là may mắn là BTC bố trí một bàn với chữ Glass Only và trên đó có chừng 3 cặp rồi. Ai da, rất in-sai và tôi đã thoải mái giải quyết một nỗi lo nhẹ cho những người cận thị rồi. Alez, xuống biển.
Ba anh em lại đứng khép nép ở hàng rào ngăn với ủng hộ viên. Quả thật, thi đấu ở xứ người thì thấy đội bạn chụp hình úy lạo ghê quá, chúng tôi thì thân côi nên thành ra bác Lâm có nhờ một cô gì đó chụp hình bằng máy của cổ rồi gửi. Tôi lảng ra và gặp lại Sophie và Nikkola. Họ đang nói chuyện với anh chàng Vinnie của AsiaTri. Đúng chuyên gia đây rồi thành ra bọn tôi về lí thuyết chắc cũng có hình đẹp với đồng phục đại diện cho Việt Nam thi đấu. Đây là thời điểm hiếm hoi chúng tôi có dịp đứng chung với nhau thế này. Đến thời điểm bài này ra lò thì vẫn chưa có hình như tôi hi vọng sẽ có cập nhật.
|
Yeah, đã có hình từ AsiaTRI rồi. |
Tôi đội mũ bơi tím. Mũ dành cho các VDV bơi với thời gian dự kiến hoàn thành từ 1h10 - 1h30. Sophie mũ vàng là nhóm dưới 1h10 và MA, anh Lâm mũ cam là dành sau 1h30. Đội mũ, mang kính và tôi xuống biển khởi động vài nhát chủ yếu là để đi đái cho nó nhẹ cái thân. Nước ổn, kính ổn, mũ ổn, kéo dây kéo bộ Swimskin đỏ rực lên cũng ổn. Tất cả đều ổn đều quay lại xuất phát. BTC ra hiệu lệnh cho đám Pro xuất phát mà đứng ở vị trí của tôi thì chả thấy quái gì. Mọi người được chia thành 5 làn và sau từng tiếng còi đanh và dõng dạc, 5 người xuống biển. Tôi bật sẵn đồng hồ và cứ thế lao vào dòng nước.
Như kế hoạch, tôi bơi khá chậm để xem có trục trặc nào không. Mọi chuyện tốt, thế là tôi gần như bám lấy cái cờ màu xanh lục dùng để làm hoa tiêu dẫn đường. Giữa các lá cờ không có dây nối như ở giải nhà mình vì tôi có gặp một bạn Marshall giải thích là việc chăng dây có thể cản trở công tác cứu hộ. Có lí đó chứ.
Nước ở bãi biển Danna không thực sự trong, tôi sẽ không thấy gì khi nhìn dưới nước. Điều này khiến việc drafting là không thể và những cú đạp từ chân ếch luôn luôn là một hiểm họa. Tôi dính một phát tối tăm mặt mũi khi ở điểm quay đầu thứ hai, chỉ cách mắt kính bơi vài phân. Hú vía là còn bơi được. Thành thử, khi ngóc đầu quan sát mà thấy bạn nào nghển cổ bơi là thôi, tôi né. Vượt chưa chắc được mà khả năng ăn hải trung cước là điều trong tầm chân.
Tôi bơi hết vòng thứ nhất nhìn đồng hồ 42 phút. Rất tốt vì đúng chỉ tiêu nhưng khi lên bờ thì không nhìn ra bàn để nước của BTC đâu vì tôi khá là khát. Vừa chạy, tôi vừa ra dấu hiệu uống nước nhưng không ai đến nên đã đến điểm xuất phát lượt hai. Tôi đi bộ cũng chỉ để tè, một tật xấu nhưng cũng đã biết trước. Sau này nhìn lại thì nhịp tim của tôi tăng cao nhất là ở phần chạy bộ trên cát trong có 30 mét này.
Vòng 02 của tôi đã quan sát tốt hơn, tôi chọn một số góc dựa vào mặt trời để điều hướng bơi và hơi thở cũng đã ổn định hơn. Những nhát tay đều đặn và khá thú vị là khi bạn lướt tay lên bắp chân của người đi trước thì sẽ thấy, ram ráp của mao nam nhân hay trơn tuột của bậc nhi nữ. Rất thú vị. Có nhiều bạn vượt tôi và với khoảng trống phía trước tôi đều muốn quạt tay nhanh hơn để vượt lại. Chợt đến đây, tôi bắt đầu ý nghĩ về cái tiêu đề ở trên.
Đây là cuộc chiến với chính mình.
Không dành cho ai cả. Không có đối thủ mà đối thủ lớn nhất là mình. Cứ từ từ, đường còn rất dài ở phía trước. Mày hãy cứ giữ vững những tâm thế ổn định nhất.
Khi thông với điều đó, tôi gần như rất thoải mái cho những giờ phút sau đó. Một bạn Pro mũ xanh vượt lên tôi gần như bằng sức mạnh lấn át của một con cá sấu, một cái vuốt chân của một kẻ đang cố vươn lên từ phía sau hay tiếng gõ vào mạn thuyền của các bạn giám sát, tất cả đều khiến tôi hiểu những thứ này là một phần của cuộc chơi. Thả lỏng và đón nhận nó sẽ khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Bơi xong, đồng hồ chỉ 1h29 phút. Sau này mới biết là đồng hồ dừng ở 3.1k, tức ở ngay trước khi đến khúc cua cuối. Không quan trọng lắm vì thời gian đúng như kế hoạch ban đầu. Tôi xả nước, kéo dây kéo swim skin và nhận ra anh chàng Tevis từ KL bay ra đảo cổ vũ. Tiếp đó là lời cảm ơn đến bạn giữ kính và đeo vào.
|
May quá, vẫn có tấm hình. Ảnh thỏm từ một bạn Malay. :) |
Cuộc chiến bước vào phần thứ 2.
Các trang bị và vật dụng:
- Áo bơi MUDE dài tay. Cám ơn MUDE đã làm ra một sản phẩm rất chất lượng, tôi biết điều này khi bơi thử và không có dấu hiệu chaffing nào.
- Áo bơi Swimskin Skinfit. Cám ơn KD đã cho mượn.
- Kính bơi Area cận 3.5 độ.
- Đồng hồ Garmin 920 với nhịp tim.
- Các vật dụng của BTC: mũ bơi Compressport, chip đeo cổ chân trái, hình xăm số ở cánh tay phải và chữ (của tôi là G) ở bắp chân phải.
Các thống kê:
- Thời gian bơi: 1h30m55s. Pace 2m23 / 100m.
- Xếp hạng: 89 theo nhóm tuổi - 501 theo giới tính và 577/944 tổng xếp hạng.
- Các link chi tiết: Strava, Swim và Garmin Connect
Phần 2 - Đạp xe và bên trong nó.
Nó, là thằng tôi đi vừa đi vừa chửi, chửi cái đoạn đường sao toàn dốc thế này, sao cái đoạn đường trải nhựa đẹp đẹp thì gì có chút xíu; chửi cái con đại bàng bay trên trời sao mà mày sung sướng thế, con khỉ chơi với nhau sao mà thong dong thế. Đủ kiểu. Đó là đoạn mà tôi đang è đầu, cong mông, nghiến răng lên mà đạp.
|
Lên dốc cỡ này nè, có xe tải hộ tống nữa chớ. |
Nhưng khi cách đích 5km cuối cùng, trời ơi, cảnh đẹp quá chừng với cánh đồng trải rộng phía bên phải và hàng cọ bên trái bọc theo con đường uốn lượn. Đến đây, tôi chủ động dừng hẳn. Mình đang và đáng được tận hưởng cảnh đẹp như một tua rít chín hiệu chứ. Gần 20k vừa rồi là đoạn đường tôi dốc toàn lực để rút ngắn thời gian vốn đã tiêu hao quá nhiều cho vá lốp, nghỉ tại trạm và dắt bộ, hiển nhiên rồi.
Vá lốp. Lốp của tôi chẳng hiểu sao lủng mà không xìu hẳn mà cứ từ từ xìu xìu. Thành thử ra tôi không cảm nhận được mà chỉ thấy sao nhiều thằng vượt mình quá. Tầm 5k lê lết ở cái mốc từ 130-135, với vận tốc chỉ đạt mức 23km/h. Thực sự lúc đó tôi nghĩ do mình đã mệt, đầu óc thì cứ nghĩ đó là dốc nên thấy đi được vậy là mừng nên cắn răng cắn lợi đè em pê đan đến ngu muội. Ra đến bãi biển với góc nhìn hiếm hoi ra những hòn đảo nhỏ xa xa, tôi dừng lại tìm kiếm sự tĩnh lặng thì thấy chết mẹ, bánh đã hết già nữa hơi. Giận em nó thì ít mà giận mình thì nhiều. Nhìn ra đường thì trước mặt có cái lều vàng, thôi thì đến đó gặp các bạn tình nguyện nghỉ ngơi chút đỉnh. Ai dè lại là Penalty Box. Đúng là trời bất dung nhan, lan man lại gặp nạn, mấy bạn í đưa record ra bắt ghi lại, tôi giải thích là tao hổng bị phát phiếc gì hết, chỉ mượn cái ghế cho tao sửa con xe. Đến đây, mấy bạn í ới gọi Technical Support đến hòng giúp nạy lốp gì đó. Tôi cám ơn và tranh thủ nghỉ ngơi rồi xin nước, ăn uống đầy đủ. Chờ phê lòi không thấy sụp pót chi hết mà không thấy bánh xìu hẳn, tôi đánh cược vô bình CO2 cho nhanh cho rồi. Phèo, cái lạnh đến tê buốt của khí trào ra làm tôi hiểu ra, mình phải lên đường chuẩn bị đến cái ghê gớm nhất.
|
Đoạn này chỗ nào cũng không nhớ nữa. |
Đó là 3 con dốc cực cao ở vòng thứ 2. Xin nhấn mạnh và gạch ngang từng chữ 3-con-dốc-cực-cao. Nếu như ở vòng 1, đó là sự ngây thơ và thì vòng 2, đó là sự bất khả kháng cho dù tôi đã chuẩn bị tốt hơn. Sau khi vượt qua con dốc 1 và 2 (vòng 1) liền kề nhau, tôi đã nghĩ là xong thế rồi một cái rẽ phải nữa lên một con dốc cao vời vợi và tất nhiên chuột rút. Nhục thế, mới có 60k thôi, tôi bất giác kêu lên "Em ơi, cứu!" mà quên mất mình đang ở xứ Mã, lại là Langkawi nơi các em chỉ nói tiếng Bahasa. Thế là em cứ đi, tôi thì đứng chết trân trong 2 phút và từ từ, từ từ đưa em vô vệ đường bên trái, hạ em xuống bãi cỏ và nhấc chân đưa lên trong đau đớn, theo đúng nghĩa đen nhất.
Dắt bộ, đó là hai từ mà tôi chưa bao giờ hình dung ra trước ngày thi. Hơn nữa không những một lần mà là hai lần, cùng một địa điểm, cùng một chỗ rút. Chỉ khác là lần thứ hai thì còn tranh thủ vạch áo, móc quần ra đái phát cho nhẹ người còn lần đầu thì rơi ngay gói thuốc muối. Thiệt là tê tái. Đến giờ nghĩ lại vẫn còn run tay khi đánh những dòng này.
|
Dốc Khỉ à. Có ngay luôn |
Đó là những con dốc lớn ở Lebuhraya. Kế đến là những con dốc ở Khu Khỉ. Các con dốc này thì không ghê lắm, không cao nhưng dài thăm thẳm. Dù dài cỡ gì có chiều lên rồi xuống thì tôi cũng có thể hình dung được để từ đó bắt đầu hạ dĩa lên líp để mài bi mà chiến đấu. Theo lời BTC thì người chơi không nên giao tiếp gì với khỉ, không xả rác khu vực này. Tôi thấy khỉ không nhiều lắm, lác đác vài con nên bên cạnh một cái hầm làm xuyên vách đá còn lại không có gì ấn tượng.
Còn các dốc lài lài hả. Xin thưa nhiều như hoa mai ngày Tết luôn. Đủ các kiểu dốc dài ngắn kết hợp với mặt đường khá xấu nên các bạn thủng xăm là nhiều như rau răm. Tôi quan sát dọc đường những người gặp sự cố phải trên chục, đau đớn là trong đó có tôi và bác Lâm. Quan trọng là mình qua được, đúng hông?
Còn nhớ ngày đầu khi đạp xe ở đất Mã, tôi đi bên phải thì ku MA kêu ngay là lộn đường. Thành ra, cứ thói quen đó khi đua, tôi cứ có xu hướng đi ra giữa đường. Thú thật là xe đạp chạy chung với xe máy và ô tô là bình thường vì BTC chắc khá tin tưởng vào ý thức lái xe của người dân nơi đây. Thực tế là vậy, khi đổ dốc thì các bác xe đều luôn chủ động đi chậm cho cánh cua rơ được dịp tăng tốc trên 60kmh mà vẫn luôn chủ động bò chầm chậm phía sau. Ở xứ mình thì có chết nhé con, banh xác liền với cánh xe tải.
|
Gương mặt hốc hác sau 7 tiếng ngâm nắng là đây |
Còn về ăn uống, ngay sau khi rớt mất gói muối (ở Sapa 2015 tôi cũng bị tương tự) thì tôi đã rất rớt tinh thần. Đến lúc này, Gel và Pocari là cứu cánh duy nhất. Mỗi trạm tôi đều lấy ít nhất 1 gói và 1 quả chuối (mỗi trạm cách 20k) và cứ đều như vậy cho đến khi quay đầu ở khu vực Special Need. Tôi chỉ gửi 02 gói Pocari để dùng cho 80k sau và mọi việc đều cực kì hiệu quả. Nước mát thì tôi uống liên tục và để làm mát cơ thể giữa trưa nắng nhiệt đới. Chỉ đến khi con dốc khủng khiếp kia án ngữ thì lúc đó tôi không còn chống cự gì được. À, mà nói thiệt nghe, thực ra dắt bộ có tí thôi, còn lại là khi chân cẳng ổn là tôi vẫn leo lên đỉnh ngon lành cành đào, chỉ không dám đứng lên hẳn.
Đó là cách tôi vượt qua cái đạp. Cuồng nhiệt, bi tráng và thực sự khốc liệt cho cuộc chiến này. Tôi hầu như không có ý nghĩ ganh đua, bứt lên ông này, vượt mặt bà kia và cứ thế sau khi qua 160k, tôi mới bứt lên để đạp thực sự. Trên chặng đường, tôi gặp Todd 2 lần với con Dimond và khí tiết uy dũng, gặp bác Lâm cũng oằn mình leo dốc và MA tiếp ngay sau đó. Tôi im lặng khi thấy họ vì tôi biết mình cần tập trung cho những tình huống phía trước. Chặng đường phía trước còn dài, dài lắm.
Khi dắt xe vào T1 ở MIEC thì trời đổ cơn mưa rất to. Tôi thay đồ trong tiếng cuồng nộ trên mái tôn dội xuống và nghĩ đến những anh em khác còn đạp xe. Tôi còn may mắn chán vì không phải đạp trong mưa mà nghĩ chạy trong mưa. Đó là một điều rất chi là đã. Nai nịt gọn gàng, vào toa lét xả phát rồi ra đường. Với ý nghĩ là mọi người ở nhà check được kết quả phần đạp và chỉ còn một món nữa thôi, tôi sẽ hoàn thành và không có lí do gì ngăn tôi lại hết.
Các trang bị và vật dụng:
- Xe đạp Ceepo Viper. Đến đây cám ơn anh Vũ đã cho mượn cái túi đựng xe để con xe em được an toàn cho ngày thi đấu.
- Bánh xe Vision Metron 55.
- Giày và mũ bảo hiểm Giro
- 02 bình nước
- Bọc tay Aqua X và bộ tri-suit MUDE.
|
Tranh thủ sướng với hai em xe. Ảnh trước ngày thi. |
Các thống kê:
- Thời gian đạp: 6h55m21s. Vận tốc trung bình 26kmh.
- Moving time: 6h37m51. Vận tốc trung bình 27.1kmh.
- Tốc độ tối đa: 61.6kmh.
- Xếp hạng: 76 theo nhóm tuổi - 446 theo giới tính và 511/944 tổng xếp hạng.
- Các link chi tiết: Strava và Garmin Connect.
Phần 3 - Chạy và sau đó nữa
Có lẽ ông Thần vũ trụ trong Bảy viên ngọc rồng tức mình vì tôi chửi ổng trong lúc đạp xe nên ông làm cơn mưa cho bõ ghét. Hôm trước đó trời mưa nhưng chóng qua. Hôm trước nữa cũng mưa nhưng vào ban đêm (nghe ku MA bảo thế vì tôi ngủ như chết có biết chi). Thế mà hôm nay ổng như trút cả nỗi niềm bằng cơn mưa vừa to vừa dai làm đám Trai át thờ lét ướt không chừa một ai.
|
Mưa trên biển vắng là đây |
Chiến thuật chạy của tôi là sẽ chạy nhiều nhất có thể (tất nhiên rồi) và dừng lại đi bộ khi không chạy nổi (hiển nhiên luôn). Nghe cứ thấy ngu ngu và chung chung như các nghị quyết đưa xuống vậy. Kì thực, tôi hầu như nghỉ để ăn uống ở tất cả các chặng tiếp nước. Mỗi chặng đều có bố trí các vật dụng theo kiểu đối xứng nhau rất khoa học với đầy đủ gel, chuối, dưa hấu, coke, isotonic, bọt biển và thùng rác. Chuối thì tôi đã ngán rồi thành ra dưa hấu là lựa chọn thường xuyên cùng với Gel. Sau này ngẫm lại thì có khi ngày đó tôi chén cũng tầm cỡ 50 gói Gel là ít.
Về đường đua, chúng tôi chạy 2 vòng rưỡi với một đầu là MIEC, đầu kia là Meritus cũng là nơi đặt vạch đích. Tôi chạy được 5k thì gặp Todd quay đầu và Sophie kế ngay sau. Sophie kinh vậy nhưng sau đó thì nghĩ chắc cổ vòng 1 còn Todd thì vòng 2, quả thật là vậy. Todd liền nhắc ngay là chạy nhấc cao chân lên và tôi áp dụng chiến thuật đó với chân cao cho cả bước chân sau và đùi trước kèm thèo giữ vững thân trên thẳng nhất có thể. Không biết có đẹp như mấy tấm hình của Craig Alexander không nhưng cứ nghĩ mình như ảnh nên cứ thế là chạy. Bọn chuột cứ thế là tránh xa ta ra đi nhé.
Đến Meritus tức là được nửa vòng, thấy cái lối dẫn vào Finish Line thì đánh nuốt nước miếng đánh ực một cái cho đỡ thèm rồi lầm lũi qua lối bên cạnh. Tối om, nước đọng từng vũng và cơn mưa chưa biết bao giờ tạnh, đó là những kẻ đồng hành với tôi sắp tới nên quên đi nhé. Tại đây, các bạn đeo vào tay tôi một vòng màu xanh như chứng thực tôi đã xong một lượt.
Cơn mưa kết thúc khi tôi gần xong vòng một, với quãng đường tầm 15k. Trời đã chạng vạng rồi và rơi vào khoảng hơn 7h tối. Trăng sắp lên. Tôi đã thấy bác Lâm đang di chuyển và cách khoảng hơn 1k là Minh Anh khi vừa chuẩn bị đến Coconut. Biết thế nào cũng có nhiều máy ảnh ở khu MIEC nên tôi thửa ngay một cái mũ của các bạn cổ vũ để vào bên trong khu triển lãm. Không khí rất sôi động với cô MC gọi to tên tôi đến từ VN trên nền nhạc rất sôi động. Không khí máy lạnh tỏa khắp MIEC nhưng lúc này có lẽ không cần nữa vì chúng tôi đã ướt nhẹp cả rồi. Ngồi xuống chít chát với các bạn TNV và tranh thủ xịt thuốc giảm đau và hướng ra ngoài thôi.
|
Tạo dáng khi thấy máy ảnh là đây. |
Như đã nói, tôi chén Gel và uống nước liên tục thành ra dẫn đến là đi tè và đánh rắm. Nói ra thì kì đó nhưng tôi chạy là tè hết vào bộ đồ rồi đến các trạm nước xối vào cho đỡ xú uế. Còn đánh rắm ư, sau này khi thấy nhiều hơn bình thường thì trên web bảo là do ăn nhiều đường (từ Gel và dưa hấu) nhiều quá và chạy hớp hơi từ miệng vào nữa nên phải lãnh đủ. Tôi cũng ngạc nhiên kh có nhiều bạn vạch quần tè, nam nữ đủ cả. Có cần thiết vạch quần vậy hông trong khi người đã chẹp nhẹp rồi. Thôi kệ, việc ai người đó làm.
Cứ như vậy, ra đến lượt 2 thì tôi gặp lại Sophie đang chạy về và gặp cổ một lần nữa khi tôi ra khỏi Meritus để thấy nàng đang cách đích 2k. "Sophie, you made it". Thực sự rất dã man cho thành tích của cô gái người Anh mới chơi Tri chưa đến một năm này. Lúc đó chưa đến 7h30 là tôi nghĩ là cổ sẽ xong trước 12h. Đường đã tối và mỗi người được phát thêm một số vòng phát quang để chạy. Lại thêm một vòng tay, lần này màu cam để được bạn đã qua vòng 2 nhưng lần này tôi nhìn cái vạch đích không còn thèm nữa. Tao còn cách mày chỉ còn 1/3 chặng đường nữa thôi Cưng ơi.
Một số đoạn đường trong hóc bà tó thì xe ô tô làm một dãy bật đèn sáng choang. Chạy đi thì thấy một loạt đèn pha, quay lại thì thấy một loạt đèn hậu. Cảnh tượng như siêu thực trong tranh của Miro với tiếng quạ kêu và bãi biển câm mờ. Những tiếng bíp khi đoàn chúng tôi băng qua các điểm mốc ghi giờ cũng không phá đi sự tĩnh lặng đó. Có đoạn đi ngang một trạm nước các bạn bật My Heart will Go on. Near far where you are, I believe that My heart will go on. Đúng, đúng lắm. Có lẽ một trong những lần hiếm hoi tôi thấy thấm bài này đến vậy mặc dù hổng có lãng mạn lâm li cho lắm.
Ra đường cái quan và vẫn gặp lại bác Lâm ở vị trí cũ. Trời tối nhưng với dáng chạy của bác thì khó lẫn lắm. Rồi MA gặp ở lối rẽ vào MIEC. Như vậy, tôi trước mọi người cỡ 1 vòng. Lúc đó tôi đoán mọi người sẽ về đích sau tôi tầm 2 tiếng. Vào MIEC lúc này đã vắng hoe, trò chuyện rất lâu với Joe với đám Lila, đang cổ vũ rất sung từ lính đến sếp. Joe dặn dò cái này, bảo cái kia rất chu đáo, tinh thần thể thao là thế đó. Đi ngang qua một trung tâm Medical thì thấy một bác đang gục đầu rất thất vọng. Chiến trường nào rồi cũng có hi sinh. Tôi thấy rõ ở lượt chạy cuối cùng, xe cứu thương với ánh đèn đỏ quay tít chạy miết, một bạn nằm đường, bạn khác ôm gốc cây chẳng khác gì chiến trận Normandy cả.
Vì vòng đường lặp lại, tôi rất chú ý đến một cô đã lớn tuổi người Nhật, Kaori, tên cổ. Chạy chậm nhưng bền lắm, lần nào qua cổ cũng gật đầu chào làm tôi chào lại. Không cười đâu nghen mà chỉ gật đầu, một cái gật đầu rất điềm nhiên của một đấng tu tập. Còn nhiều gương mặt lắm lắm như cặp đôi vợ chồng cổ vũ người Đức mới chạy NYC Marathon xong mà tôi ngồi cùng dãy ghế khi bay. Họ hò hét, cổ vũ, chăng biểu ngữ Anh-Đức loạn cả một khung trời. Khi biết sẽ gặp nhau lần cuối, tôi tặng Maria là cô vợ cái mũ visor Ironman Vietnam 2015. Cái mũ tôi rất thích nhưng quả thật họ rất xứng đáng với món quà nhỏ mọn đó.
Nếu bạn nào từng đọc truyện ngắn Ngõ hẽm dưới Ánh trăng của Stefan Zweig thì đây là lúc như vậy. Như anh lính say rượu khật khờ qua quãng trường lê lết ra bến cảng của miền nam nước Pháp, tôi giờ cũng vậy, lê lết khật khờ. Tốc độ thật chậm không buồn nói năng mà chỉ cám ơn đến các bạn hỗ trợ khi họ tưới nước lên ngồi. Tôi lại bó gối ngồi trên cái thúng chứa nước và nhìn xa xa. Cuộc phiêu lưu của tôi đã gần kết thúc rồi, tôi phải về thôi. Tôi chạy, chạy và chạy vượt qua rất nhiều người, bỏ qua 2 trạm nước nữa để rồi nghe tiếng nhạc Don't Let Me Down ở Meritus thì đã biết đây là thời khắc của mình.
Tôi bỏ hết các miếng bọt biển, kéo áo lên, gửi em bé người Mã 3 miếng phản quang trên đầu và lấy cái cờ giắt bên hông khi nhận em nó từ Special Need ở trong MIEC lượt 2. Con hẻm dẫn vào Finish Line đã trước mặt và có một cô đang ở phía trước, tôi không vội cứ để cô về trước và thật bất ngờ khi cô rẽ qua con đường mà tôi đã qua hai lượt. Tôi thầm chúc cô may mắn và nhớ lại mình đã từng như vậy.
Còn bây giờ là phút vinh quang. Bảng hiệu 200m như chỉ làm bước chạy tôi vững hơn. Hai tay cầm cờ chạy phía sau, thậm chí còn đủ suy nghĩ là cầm hướng nào để khi để phía trước ngôi sao không bị ngược nữa kia. Bấm đồng hồ dừng lại, mày cần nghỉ ngơi rồi đó.
|
Trên đường về đích, chỉ tiếc là không kéo ống quấn xuống. Rút kinh nghiệm lần sau. |
You are an IRONMAN, Tu Hoang from Viet Nam. Câu nói mà tôi đã nghe trên Youtube từ những năm trước nay đã thành sự thật và tôi là người được gắn trên đó. Các bạn nghĩ sao, cứ thử xem đáng giá lắm đó.
Các trang bị và vật dụng:
- Giày chạy New Balance.
- Tất Puma.
- Mũ Visor IRONMAN 70.3 Vietnam 2015.
- Túi Belt mượn của Việt Anh.
Các thống kê:
- Thời gian chung: 5h46m32s. Pace 8:10.
- Moving time: 5h04m43s. Pace 7:15
- Các link: Strava và Garmin Connect.
- Xếp hạng chung cuộc: 78 nhóm tuổi - 439 giới tính - 509 / 944 chung cuộc.
Lời cuối
Những lời chúc mừng khi tin thắng trận trở về. Tôi gọi cho vợ và mẹ tôi đang chờ ở nhà. Vợ tôi đã khóc khi như tôi khóc khi Todd ra đón. Hai đứa con gái thì cứ nhảy cỡn cả lên. Các bạn ở Việt Nam đã gióng theo từng bước chân của tụi tôi. Niềm vui của tôi nhân lên khi anh Lâm cán đích và Minh Anh xuất hiện vào thời điểm tưởng như thất vọng nhất. Ca khúc khải hoàn rồi. Chúng tôi đều là IRONMAN rồi.
|
YOU ARE AN IRONMAN |
Đến đây, bài đã dài, chữ đã cạn, tôi xin được nốt những dòng này để cảm ơn.
- Các bạn những người đã thi cùng với tôi trong cả hành trình.
- Các bạn những người đã theo dõi chúng tôi trong gần 17 tiếng đồng hồ.
- Gia đình tôi.
- Công ty Võ Đắc với anh Tài.
- Công ty BikeLife
- MUDE
- Suptamin
- Webthethao.
- Các bạn ở Danang Runners.
- Anh Vũ, anh Bằng, KD, anh Đạt, anh Phi anh Hậu và nhiều nhiều nữa đã liên tục động viên và hỗ trợ tôi rất nhiều trong các vật dụng thi đấu.
Tất cả chúng ta đều tạo nên một khối như thế.
Cám ơn mọi người rất nhiều khi đọc đến đây. Đúng như lời hứa, bài viết này sẽ dài, rất dài rồi đó nhé.
Hẹn gặp lại mọi người ở bài viết sau.