Mọi người đang sợ, đang hoảng. Vì đâu?
Trong phạm vi của Blog này, trong phạm vi bộ môn này và trong phạm vi của thành phố Đà Nẵng, tôi xin có vài nhời như sau:
SẮP ĐẾN GIỜ THI RỒI,
Không sao cả đâu. Tại sao tôi lại có thể quả quyết như vậy? Vì nó là vậy mà. Làn sóng dư luận đã được đẩy lên một mức cao mà cùng với một trục hoành X là đơn vị thời gian thì chưa bao giờ thấy đỉnh đồ thị cả.
Tin tức bây giờ quả là khủng khiếp. Nó gieo đi một nỗi sợ hãi, nó đánh trúng vào trạng thái mong chờ tập trung của những người đang hướng đến và thế là không ai bảo ai, mọi người càng làm cho nỗi sợ đó nhân lên.
Hãy cứ bình tĩnh nhìn nhận lại. Rắn lục đuôi đỏ đã từng là một câu chuyện của quá khứ. Bây giờ, ở thời điểm này, nếu tôi hỏi mẹ tôi mẹ còn thấy sợ như cách đây hai năm nữa không? Các bạn cũng đã biết câu trả lời rồi đấy. Thế giờ mẹ sợ cái gì. Sợ ăn cá. Nhiều người chúng ta cũng đang vậy đó.
Bây giờ, con rắn lục đuôi đỏ đang vắt vẻo trên một cành cây nào đó ở bán đảo Sơn Trà và nó nghĩ hai cái kịch bản như vầy. Một là - nếu nó ưa thích vầng hào quang - lũ cá mất dạy, mày làm bọn tao lu mờ hết. Tao phải đốt ít phong long cho các tin tức về tụi mày qua cho nhanh để tao có cơ hội quay trở lại. Mà lần trở lại này của tao phải hoành tráng cỡ Annacoda, chớ đuôi đỏ không xi nhê gì nữa rồi. Hai là - nếu nó ưa thích sự tĩnh lặng - haiza, tội nghiệp lũ cá, cầu mong cho tụi bây rồi sẽ yên ổn để có ngày vắt vẻo làm điếu xì gà, thư thả nhìn đàn vooc và chiều chiều quăng mình xuống đường mà không ai để ý như bọn tao giờ.
Còn nhiều, nhiều nữa. Ở đây tôi không bàn đến cái động cơ và đạo đức của những người đưa tin vì chúng ta đang sống trong một vùng mà hai cái đó đang được trộn vô lại thành một từ kiểu như Động_Đạo_Cơ_Đức vậy đó. Nhưng biết sao giờ.
CHUYỆN GÌ ĐẾN RỒI SẼ ĐẾN
Việc tổ chức một sự kiện theo thuyết vị lợi mà Jeremy Bentham đưa ra là làm sao để đảm bảo TỔNG (chữ tổng viết hoa nhé) Lợi ích (nếu cộng lại được) sẽ là có giá trị cao nhất. Lợi ích đây sẽ đến từ tất cả mọi người tương tác và dành cho những người tương tác. Tôi mua một món hàng (tính bằng tiền) và tôi (có quyền) sử dụng giá trị mà món hàng đó mang lại. Người bán bán được món hàng và người bán (cũng có quyền) sử dụng giá trị (tính bằng tiền) từ sản phẩm mang lại. Thế đó. Giá trị đó hoàn toàn có thể quy đổi và mở rộng ra đến tất cả đối tượng ngoài người bán và người mua. Có thể kể tên ra thêm những nhóm như sau: người (bị) ảnh hưởng, người (bị) thúc đẩy, người (bị) ra quyết định. Hẳn các bạn cũng đoán ra nhiều rồi đúng không.
Còn chúng ta, trong đó có tôi, là người sẽ đến và thi đấu với mong muốn đơn giản nhất là chinh phục và tất nhiên được an toàn để về nhà khoe với vợ và con gái cái Huy chương mà ba mới có nè. Do đó, cứ thong thả thoải mái. Đừng có chộn rộn vì những tin bài đã đầy rẫy để dẫn đến những mệt mỏi cuối ngày và quăng một status với nội dung mệt mỏi vì những chuyện mà do chúng ta (bị) đọc.
VẬY GIỜ PHẢI LÀM SAO.
Câu hỏi này tôi không để dấu chấm hỏi nhé vì nếu bạn đã đọc đến đây rồi. Hãy cứ chuẩn bị tinh thần một cách tốt nhất. Hãy chuẩn bị check list đầy đủ và khoa học. Hãy cười vào những gì bạn thấy và hãy trấn an những người xung quanh.
Vài dòng cho những người bạn của tôi ở tất cả các vị trí, mà mỗi người là một nút thắt xung quanh, tổ hợp lại để có những niềm vui nhỏ bé giữa chốn trần ai đầy rẫy mạng nhện thông tin này. Nhắc đến đây mới nhớ, bạn cứ tưởng tượng như câu chuyện hàng kể vào đêm cho con đi ngủ là càng vướng vô mạng nhện thì bạn biết làm gì rồi đó. Con nhện nó ngu lắm. :)
Đà Nẵng, không phải ở bãi biển Hyatt mộng mơ và chờ 10 ngày nữa để đi thi.